Vào ngày thứ hai sau khi lão già Miêu tiến vào nhà tôi, tôi đã dùng một gói que cay làm phí nhờ vả, kêu một đứa nhỏ đi báo với bác Hà rằng kẻ lần trước đã hạ cổ con trai ông ta đến rồi, đáng tiếc là gã nhát cáy kia, thế mà ngay đêm đó lại dẫn hết cả vợ con chạy đến nhà mẹ vợ lánh nạn.
Bởi vì lão già Miêu ở trong nhà, âm long bắt đầu không thành thật, nguyên nhân là con Kim Tàm Cổ kia suốt ngày đến tìm âm long, hai đứa nó tối ngày trộn lẫn với nhau, còn thường xuyên đi qua đêm không về nhà nữa.
Mỗi sáng sớm khi âm long về, trên người nó phát ra một thứ mùi kinh tởm, còn muốn quấn tiếp lên người tôi, ngay cả con Kim Tàm Cổ gầy đến như que tre kia cũng thế, cứ bò lên mãi, khiến tôi ngày nào cũng phải kịch chiến một trận với cái bọn đã không hữu dụng lại còn không xử lý được này.
Mãi cho đến một sớm tinh mơ, tôi nhìn thấy lão già Miêu ở sân sau, một tay cầm giấy, một tay cầm xương ống chân, tôi mới biết, lão bất tử này nhất định đã sai âm long đi đào huyệt cho lão!
Lúc ấy giận không thể át, tôi cầm luôn cái chổi ở một bên lên, học bộ dạng bà Trần đuổi con dâu, lập tức vỗ về phía lão già Miêu.
Nhưng còn chưa kịp vỗ cái nào, sư phụ đã đứng ở cửa quát bảo tôi dừng lại, còn mắng tôi nhỏ dại không hiểu chuyện.
Ôi thiên địa lương tâm ôi!
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/2925331/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.