Chương trước
Chương sau
Là một học sinh không nổi trội trong lớp cũng như trong khối, rất hiếm có giáo viên nào nhớ được tên và mặt của Dương Nguyệt An, ngoại trừ cô Lam – giáo viên chủ nhiệm và cô Mai – giáo viên dạy tiếng Anh lớp 11-2, người mà vừa vào lớp đã gửi ánh mắt đầy bất lực tới Dương Nguyệt An.

Đối diện với ánh mắt đó, Dương Nguyệt An chỉ biết cúi gằm mặt xuống, thật sự cô không dám đối diện với ánh mắt đó của giáo viên, lại còn là giáo viên tiếng Anh.

Tần Mai cho cả lớp ngồi xuống, lúc này bà mới lên tiếng: "Kì thi tháng vừa rồi đã có kết quả, cô đoán các em đã biết thành tích của mình như thế nào rồi đúng không?"

"Dạ biết rồi!", "Biết rồi ạ!" Ở dưới lớp có vài học sinh lên tiếng trả lời.

"Vậy các em có hài lòng với thành tích của mình không?"

"Không ạaaaa", "Em có, em có, lần này em đã vào được top 50 rồiii.", "Thành tích vẫn vậy thôi cô."...

Lần này, mỗi người một câu trả lời làm lớp học ồn ào hẳn lên.

"Cạch cạch" Tần Mai gõ bàn thu hút sự chú ý của học sinh: "Cả lớp trật tự nào. Dù các em có hài lòng với thành tích của mình hay không thì những lần thi sau cũng không được lơ là, tốt rồi thì càng phải tốt hơn. Trong kì thi lần này, lớp mình có điểm trung bình môn tiếng Anh cao nhất cả khối, cô rất vui vì các em đã nỗ lực học tập chăm chỉ, đặc biệt là ba bạn Hạ Di Giai, Lục Tư Văn và Thẩm Minh Triết, đều đạt điểm tuyệt đối. Tuy nhiên, vẫn có một số bạn điểm rất thấp, các bạn này cần cố gắng học tập hơn. Nếu các em cố gắng học tập thì học tập sẽ không phụ các em."

Tần Mai vừa dứt lời, lớp 11-2 đồng loạt vỗ tay hưởng ứng.

Dương Nguyệt An cũng ra sức vỗ tay thật mạnh, thật may cô Mai không phê bình cô trước lớp.

Nhưng không như mong muốn của Dương Nguyệt An, sau tràng pháo tay giòn giã, Tần Mai chưa vào tiết học ngay mà tiếp tục lên tiếng: "Riêng bạn Dương Nguyệt An, lần này cô cần nhắc nhở em nhiều hơn một chút. Em học tập như thế nào mà để điểm Anh vốn không cao của em giảm mạnh như vậy? Em có thật sự muốn cải thiện thành tích tiếng Anh của mình không? Em xem, điểm tiếng Anh của em không chỉ thấp nhất lớp mà còn thấp nhất khối nữa đấy. Học tiếng Anh không hề khó, nó chỉ khó với những người lười và không chịu học tiếng Anh. Cô không biết em đã học những gì và học như thế nào nhưng nếu học không hiệu quả, em cần xem lại phương pháp học tập của mình, điều chỉnh để học có hiệu quả hơn. Cô nói không chỉ môn tiếng Anh đâu, mà các môn khác cũng vậy. Nếu em đủ chăm chỉ nhưng lại không thấy hiệu quả, vấn đề nằm ở chính phương pháp học tập của em. Cô mong đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tình huống lần này xảy ra, hi vọng em sẽ cho cô thấy một thành tích bất ngờ trong lần thi tới."

Dương Nguyệt An đứng lên: "Vâng, em biết rồi. Em xin lỗi cô nhiều!"

Tần Mai nhẹ nhàng đáp lại: "Người em cần xin lỗi không phải cô mà là chính bản thân em, tương lai của nó có sáng lạn hay không thì sự nỗ lực bây giờ của em cũng quyết định một phần không nhỏ đâu. Được rồi, em ngồi xuống đi, nhớ chú ý học hành. Cả lớp vào học."



Dương Nguyệt An lặng lẽ ngồi xuống lấy sách vở ra học.

Lời cô Mai nói không khiến cô tổn thương mà ngược lại khiến cô ngộ ra nhiều điều.

Tần Mai là một giáo viên dạy Anh giỏi, đã theo dạy lớp 11-2 ngày từ những ngày đầu vào học, bà đã gần 50 tuổi những truyền đạt kiến thức tiếng Anh rất tốt.

Nhưng kiến thức tiếng Anh của Dương Nguyệt An vốn chẳng có bao nhiêu nên không theo được bài giảng trên lớp, nghe như lạc trong sương mù.

Không phải cô chưa từng nỗ lực học tiếng Anh mà thậm chí đã từng nỗ lực rất nhiều.

Đời trước, cô học cấp một và cấp hai ở quê, thi tuyển sinh lên cấp ba may mắn đỗ được một trường trong thành phố, cũng không phải trường trọng điểm top đầu nhưng dù vậy, cả nhà cô đã rất vui.

Cuộc sống những ngày đầu cấp 3 khiến Dương Nguyệt An khá choáng ngợp, những kiến thức môn khác cô còn có thể đọc sách và nghe giảng đề theo kịp vì đã có gốc căn bản, nhưng môn tiếng Anh thì cô lại không thể theo kịp.

Trường cấp hai của cô ở nông thôn nên giáo viên tiếng Anh khó khăn lắm mới được một người nhưng cô giáo đó dạy quả thực rất ba chấm.

Cho đến khi lên cấp ba, Dương Nguyệt An mới biết giáo viên đó dạy lệch kiến thức, sai phát âm rất nhiều.

Lúc đó, mặc dù đã nhận ra nhưng gia đình cô không có đủ điều kiện để cho cô đi học thêm, cô chỉ có thể tự học.

Cô cố gắng học ngày học đêm, giành cho môn học này nhiều thời gian nhất nhưng có lẽ cô không có duyên với tiếng Anh, khó khăn lắm mới chỉnh lại được cách phát âm thì các kĩ năng khác đã bị bạn học bỏ xa, khi đó cô có cố gắng học từ vựng bao nhiêu thì sau đó cũng quên hết.

Hơn nữa, không may mắn cho Dương Nguyệt An là giáo viên tiếng Anh cấp ba lại không thích cô vì cô luôn kéo thành tích môn tiếng Anh của lớp xuống, bà ta đay nghiến, chỉ trích Dương Nguyệt An bằng những lời lẽ thậm tệ, nói phát âm của cô đã sai lại còn quê mùa, soi mói, đánh giá cô mỗi khi có tiết.

Dần dần, Dương Nguyệt An cũng mất động lực và niềm tin vào chính bản thân mình, cộng thêm khi đó thi đại học chỉ xét điểm tổ hợp ba môn bất theo khối bất kì, tất nhiên mỗi ngành sẽ yêu cầu những khối riêng, những môn khác chỉ cần không liệt là được nên Dương Nguyệt An cũng buông bỏ việc học tiếng Anh.

Cho đến vài tháng sau đó, giáo viên tiếng Anh lớp cô đổi người do giáo viên cũ bị kỉ luật vì làm lộ đề thi thì Dương Nguyệt An vẫn có một niềm tin rằng mình không thể học được tiếng Anh, động vào nó là thấy áp lực, thậm chí cô còn từng rất căm ghét môn tiếng Anh này.

Đến vừa rồi, lời nói của Tần Mai khiến Dương Nguyệt An cũng phải suy nghĩ thêm về bản thân mình.

Cô, đã thật sự nỗ lực học tiếng Anh hay chưa?

Đời trước không học vì không thể hay chỉ là cái cớ để bao biện cho sự tự ti của bản thân mình?

Nhưng nếu bây giờ bắt đầu học thì học từ đâu, học như thế nào?

Sau gần mười năm, một lần nữa Dương Nguyệt An lại rơi vào vòng xoáy của những câu hỏi liên quan đến môn tiếng Anh.

Tình trạng của cô bây giờ cũng không khá hơn so với đầu năm lớp mười đời trước là bao...



Tiếng chuông ra chơi đã vang lên từ khi nào nhưng Dương Nguyệt An vẫn còn ngồi thẫn thờ suy nghĩ.

Hạ Di Giai đến vỗ vai, Dương Nguyệt An mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Hạ Di Giai tò mò hỏi.

"Không có gì, mình nghĩ lung tung mấy cái vớ vẩn ấy mà." Dương Nguyệt An cười đáp lại.

"Vậy à, cậu có muốn đi vệ sinh không?"

"Được chứ, đi thôi."

Trên đường đi, Hạ Di Giai ngập ngừng mấy lần rồi mới lên tiếng: "Mình nói cậu đừng giận, lời cô Mai nói không phải không có lý đâu. Mình thấy cậu học rất chăm chỉ luôn nhá, nhưng có lẽ cậu cần điều chỉnh lại phương pháp học tập của mình cho có hiệu quả hơn."

"Mình biết chứ, cô Mai cũng chỉ muốn tốt cho mình, dù sao điểm môn tiếng Anh của mình vẫn luôn duy trì ở mức trung bình mà cô không trách móc, chỉ động viên mình. Có lẽ do lần này do điểm của mình thấp ở mức không chấp nhận được nên cô mới nói thôi."

Dừng một chút, Dương Nguyệt An nói tiếp: "Mình cũng nhận ra vấn đề của bản thân nhưng quả thật vẫn chưa biết cách nào để cải thiện nó. Cái não nhỏ bé này sắp không hold nổi nữa rồi, nhức cái đầu quá đi."

"Ha ha, sao lại không hold nổi cơ chứ, chỉ cần cậu có niềm tin vào bản thân mình thì việc gì mà không làm được. Vả lại cậu còn có một người bạn dễ thương luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu cậu cần cơ mà." Hạ Di Giai vỗ ngực nói.

Má ơi, sự kiêu ngạo của Hạ Di Giai sao có thể dễ thương tới vậy chứ.

"Mình biết rồi, xin cảm ơn người bạn dễ thương đó nhé!"

"Người bạn dễ thương đó nói rằng Dương Nguyệt An không cần khách sáo, rất hân hạnh được giúp đỡ cậu."

Hạ Di Giai nói xong, cả hai cùng phá lên cười.

Tiếng cười lanh lảnh, giòn dã của thanh xuân, một thứ mà lâu lắm rồi Dương Nguyệt An mới cảm nhận lại được.

- --

Đến giờ nghỉ trưa, Dương Nguyệt An vẫn đúng giờ đi xuống căng tin ăn trưa.

Cô ăn được một nửa rồi mới thấy Thẩm Minh Triết bước vào căng tin lấy cơm ăn.

Lạ nhỉ, mọi hôm cậu toàn xuống trước cô nên khi cô xuống đã thấy cậu xếp hàng lấy cơm rồi, những lần không thấy là cậu đi ăn ở quán bên ngoài.

Hôm nay chuông vừa kêu là cậu đã đi xuống luôn, khác hẳn mọi lần luôn xuống chậm mười phút.



Khi Dương Nguyệt An xuống căng tin cũng không để ý có Thẩm Minh Triết ở đây hay không nên bây giờ cậu bước vào khiến Dương Nguyệt An khá bất ngờ.

Cô còn tưởng cậu đi ăn ở ngoài hoặc không thi bây giờ cũng đang ngồi ăn ở chỗ nào đó trong căng tin rồi cơ.

Cô thấy mấy cậu con trai gọi Thẩm Minh Triết đến ngồi cùng nhưng cậu đã từ chối và đi thẳng tới ngồi đối diện với Dương Nguyệt An.

Dương Nguyệt An ngó qua bên mấy cậu con trai vừa rồi, đã hết chỗ ngồi, nếu kê thêm ghế thì vẫn ngồi được nhưng hiển nhiên Thẩm Minh Triết không lựa chọn như vậy.

Kể từ lần đầu tiên ngồi ăn cùng, thỉnh thoảng vẫn có ngày hết bàn Thẩm Minh Triết ngồi cùng bàn ăn với cô, cũng có khi là Dương Nguyệt An xuống muộn đến ngồi cùng Thẩm Minh Triết, dù sao chỉ ngồi ăn cũng không nói chuyện gì nhiều.

Thẩm Minh Triết ngồi xuống, nói với Dương Nguyệt An đang cúi đầu ăn cơm: "Dương Nguyệt An, cô Lam bảo ăn trưa xong cậu xuống phòng giáo viên gặp cô."

Dương Nguyệt An chưa nuốt xong, nghe được liền sặc cơm: "Khụ, khụ, khụ... Cậu nói gì cơ? Khụ, khụ..."

Thẩm Minh Triết bình tĩnh đưa cô cốc nước ở trên bản: "Cô Làm bảo cậu xuống gặp cô khi ăn trưa xong."

"Khụ, khụ. Sao lại gặp tiếp vậy, không phải hồi sáng cô gọi mình xuống rồi sao? Có chuyện gì nữa à?" Dương Nguyệt An ho xong, mặt đỏ bừng, hai mắt lóng lánh hơi nước.

Cô thắc mắc, cũng không nghĩ Thẩm Minh Triết sẽ trả lời: "Cô nói có chuyện quan trọng liên quan tới việc học tập của cậu."

"Ặc, không biết chuyện gì nữa đây. Mình biết rồi nhé, cảm ơn cậu đã truyền lời." Dương Nguyệt An lẩm bẩm, hai câu sau mới nói to lên.

"Không có gì!" Thẩm Minh Triết gật đầu nói, sau đó tập trung vào ăn cơm, không nhìn vào khuôn đỏ bừng và đôi mắt vẫn còn vương nước mắt của Dương Nguyệt An nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.