Thẩm Minh Triết thấy Dương Nguyệt An gọi thêm cả nước thì nhướng mày.
Bình thường lúc ngồi ăn cơm ở căng tin, Dương Nguyệt An hay gọi suất cơm rẻ nhất, không khó để đoán được điều kiện của cô không mấy khá giả, vậy mà hôm nay không những mời cậu ăn trưa mà còn hào phóng gọi thêm nước uống.
Như lý giải được cái nhướng mày của Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An lên tiếng giải thích: "Do hôm qua chị Hân phát lương đó!"
Thẩm Minh Triết gật đầu đã hiểu, sau đó không nói gì nữa, im lặng ngồi chờ đồ ăn.
Lục Tư Văn vẫn còn khó chịu với hai cái bóng đèn sáng trưng này nên không bày ra vẻ mặt tốt, càng đừng nói đến việc cậu ta lên tiếng nói chuyện.
Còn Hạ Di Giai, đang bận cúi đầu nghịch điện thoại.
Không khí trên bàn nhất thời im lặng một cách khó hiểu, Dương Nguyệt An ngồi giữa ba tượng đài trí tuệ và nhan sắc của trường, được hưởng ké những ánh mắt như có như không từ mọi người xung quanh, cảm thấy ngồi thôi cũng căng thẳng.
"Đừng nghịch điện thoại nữa." Là Lục Tư Văn lên tiếng nhắc nhở Hạ Di Giai, cũng phá vỡ sự im lặng.
"Ai nha, mình đang trả lời tin nhắn của mẹ mà, ba phút nữa thôi!" Hạ Di Giai dời mắt khỏi điện thoại, thương lượng với Lục Tư Văn.
Lục Tư Văn nhẹ giọng nói lại: "Được, ba phút nữa thôi, nếu không tịch thu điện thoại."
"Mình biết rồi." Hạ Di Giai thương lượng thành công, vui vẻ cúi xuống trả lời tin nhắn tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nhan-vat-qua-duong/3169108/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.