Chương trước
Chương sau
Trong hai giờ tiếp theo, Cố Phi Phàm (nhân cách chính) đã nhiều lần thử ngủ sâu nhưng đều thất bại, cậu đành tạm thời từ bỏ ý định chuyển giao quyền kiểm soát.
Máy bay quân sự cho ba người quá giang cuối cùng cũng hạ cánh. Họ đi bộ xuống cầu thang, có thể thấy được một sân bay rộng lớn với chữ 'Pinnacle' khổng lồ nổi bật trên bức tường cao ở phía xa.
Thành phố Pinnacle, thủ phủ của Đặc khu 7, đây là một siêu thành phố theo giả thiết của Nhanh Như Chớp.
Lên một chiếc xe quân sự mui trần nhỏ, ba người siêu năng lực 'mới ra lò' được đưa đến căn cứ quân sự cách xa đô thị. Nơi đó có một doanh trại huấn luyện do cơ quan đặc trách của Sư đoàn Lục quân quản lý nhằm huấn luyện những người vừa thức tỉnh dị năng.
Với việc sở hữu nhiều doanh trại tương tự ở Đặc khu 7, vùng căn cứ quân sự của thành phố Pinnacle nghiễm nhiên trở thành nơi có quy mô lớn nhất.
Theo quy định của Đặc khu 7, tất cả những cư dân bậc C mới thức tỉnh dị năng cần phải trải qua ba tháng huấn luyện trước khi có thể được điều đến chiến trường.
Những người siêu năng lực này vốn có trình độ học vấn rất thấp, trước sự thiếu hiểu biết về khoa học thường thức của họ, các cấp lãnh đạo yêu cầu cần phải bổ túc văn hoá, đồng thời học nằm lòng các quy định của quân đội và cách sử dụng các loại vũ khí nóng* trước khi có thể trở thành những quân nhân đủ tiêu chuẩn. [1]
[1] Vũ khí nóng: điển hình là súng và các loại vũ khí có sử dụng chất nổ. Trái nghĩa sẽ có vũ khí lạnh (sát thương bằng cách chém, đâm, đập...) như kiếm, giáo, mác, búa...
Tất nhiên, với tư cách là người siêu năng lực, trọng điểm huấn luyện vẫn là thức tỉnh những dị năng tiềm ẩn và cách ứng dụng nhuần nhuyễn chúng trong chiến đấu.
Khoảng tám giờ tối, xe quân sự của Đội đồn trú đưa bộ ba Cố Phi Phàm đến phòng hậu cần của căn cứ, nhân viên trực ở doanh trại huấn luyện sẽ tiếp nhận họ.
"Sao bây giờ mới tới?" Nhân viên trực hằn học, "Đã nói là trước năm giờ chiều cơ mà."
"Trên đường xảy ra sự cố." Thạch Lục Nhất cười giả lả, "Máy bay vận tải bị trục trặc, chúng tôi phải đổi sang máy bay quân sự nên đến muộn."
Hằn học thì hằn học, nhân viên trực vẫn tuân thủ chức trách đưa ra ba tờ đơn, "Mấy người điền thông tin vào trước, một lát nữa tôi đưa mấy người đi lãnh vật dụng cá nhân."
Thạch Lục Nhất gật đầu cảm ơn, phân phát hai tờ đơn cho Ân Thập Thất và Cố Phi Phàm.
Nội dung rất đơn giản, Cố Phi Phàm nhớ lại cốt truyện nguyên tác rồi nhanh tay điền vào.
"Anh Phi Phàm, anh điền chưa?" Ân Thập Thất thò đầu qua dòm, nói với giọng điệu vừa hâm mộ vừa khao khát, "Chữ anh đẹp quá."
Cố Phi Phàm vừa nghe xong thì quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nam chính ngây ngô như cậu học trò nhỏ.
Là người thừa kế của gia tộc Cố, ngay từ nhỏ Cố thiếu gia đã được tiếp thu nền giáo dục hà khắc, hình tượng đối ngoại luôn hoàn hảo, nét chữ cứng và đẹp là điều kiện tối thiểu của một người thừa kế đạt tiêu chuẩn. Đương nhiên, Ân Thập Thất chỉ học qua giáo dục tiểu học quả là không thể so sánh.
"Anh đừng nhìn em." Ân Thập Thất đỏ mặt, tay chân luống cuống che đi mẫu đơn của mình.
Nhân viên trực đối chiếu thông tin các mẫu đơn đã điền đầy đủ, đoạn nói với ba người: "Theo quy định phải có vài tấm ảnh để lưu hồ sơ, nhưng bộ dáng bây giờ của các cậu bê bết quá, tôi dẫn các cậu lãnh vật dụng trước, đi tắm rửa sạch sẽ với thay quần áo rồi tính tiếp."
Đột ngột bị dẫn đi khi đang làm việc, hơn nữa còn chịu giày vò bởi chuyến đi đường dài, giữa chừng lại bị cướp, cho nên bây giờ cả ba người đều lem nhem dơ dáy, cẩu thả đến nỗi không thể gặp ai.
Vị nhân viên này rất chu đáo, khi đang lãnh vật dụng cá nhân từ phòng trang bị, hắn đã gọi thợ cắt tóc đến để xử lý chuyện đầu tóc cho ba người siêu năng lực mới.
Sau khi cắt tóc xong, cả ba người được đưa đến nhà tắm công cộng, lúc đó đã muộn nên ở đấy không còn ai.
Thạch Lục Nhất và Ân Thập Thất rất mau lẹ, vừa cởi bỏ quần áo vừa chui vào buồng để tắm rửa. Cố Phi Phàm đi sau cùng, bước chân cứ mãi ngập ngừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn cận cảnh nhà tắm công cộng nên không tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ...
Vài phút sau, Cố Phi Phàm vội vàng đi tắm, thay bộ quân phục vừa nhận rồi bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua phòng thay đồ, cậu dừng lại và nhìn vào tấm gương trên tường. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ mặt mình sau khi xuyên vào tiểu thuyết, vẫn là khuôn mặt đó, song không biết là do thay đổi kiểu tóc hay do sự khác biệt về trang phục và môi trường mà người trong gương khiến cậu cảm thấy thật xa lạ.
"Anh Phi Phàm, anh xong chưa?" Ân Thập Thất thò đầu vào từ ngoài cửa, "Thạch Lục Nhất đi rồi đó."
Cố Phi Phàm quay đầu lại: "Xong rồi."
Thiếu niên đang thò đầu chợt choáng váng.
Cố Phi Phàm: "Sao vậy?"
"Không, không, không có!" Ân Thập Thất lắc đầu lia lịa, nói chuyện cũng trở nên ấp úng.
Lúc này nam chính mặc đồng phục tác chiến giống Cố Phi Phàm, gương mặt lem luốc được lau sạch sẽ, nét mặt cũng coi như đoan chính, sau khi trưởng thành có khả năng đạt tới giả thiết của tác giả 'tương lai nhất định sẽ rất tuấn tú', nhưng đôi mắt của cậu nhóc cứ mơ mơ màng màng, như thể không dám nhìn trực diện vào Cố Phi Phàm.
Trở lại phòng hậu cần, Thạch Lục Nhất đã chụp ảnh thẻ xong, nhân viên phụ trách đang chỉnh lại máy.
Dựa trên thang đo của thế giới thực để đánh giá, trình độ khoa học và công nghệ của thế giới Khung Kính gần như ở mức độ nằm giữa thời đại điện khí* và thời đại thông tin sơ khai*. Máy ảnh của họ vẫn sử dụng công nghệ hình ảnh hóa học* và thiết bị tương đối phức tạp cồng kềnh. [2; 3; 4]
[2] Thời đại điện khí: Vào những năm 1860s, con người bắt đầu cuộc cách mạng công nghiệp, ứng dụng động cơ hơi nước đã mở ra 'kỷ nguyên hơi nước'. Hơn 100 năm sau, có một bước nhảy vọt khác của lực lượng sản xuất, người ta gọi là 'cách mạng công nghiệp lần thứ hai'. Đèn điện và điện thoại được sử dụng ngày nay đều được phát minh trong cuộc cách mạng này, từ đó nhân loại bước vào 'Thời đại điện khí'.
[3] Thời đại thông tin sơ khai: là thời đại chuyển từ quá trình công nghiệp hoá sang nền kinh tế số hoá. Thời đại này có liên quan đến cuộc cách mạng Kỹ thuật số.
[4] Máy ảnh sử dụng công nghệ hình ảnh hoá học: Ở đây tác giả đặt bối cảnh về trình độ khoa học kỹ thuật nằm giữa hai thời đại nên có thể là sau năm 1914 (đây là mốc thời gian của cuối của Cách mạng công nghiệp lần thứ hai),khi ấy máy ảnh thường dùng là các loại máy film (là loại máy to tổ chảng ấy, chứ không phải loại nhỏ gọn thường thấy bây giờ). Năm 1981 mới ra đời máy ảnh kỹ thuật số đầu tiên.
Chuẩn bị xong xuôi, nhân viên thò đầu ra từ phía sau máy, hắn vô cùng sửng sốt khi thấy hai người bước vào, đặc biệt là anh thanh niên đứng phía trước.
Ai đây trời? Là chàng nhà quê mới lên mặt mũi tèm lem hồi nãy hả?
Cạo tóc, tắm rửa, thay bộ quần áo thì lột xác thành công?
Làm gì đẹp trai dữ thế?!
"Cố Phi Phàm?" Nhân viên ngờ ngợ hỏi.
Cố Phi Phàm tưởng rằng đến lượt mình bèn bước đến vị trí chụp ảnh. Sau lưng là bức tường với những dòng kẻ ngang trắng đen để đo chiều cao, cứ như chụp ảnh tù vậy.
Nhân viên nán lại thêm vài giây, cuối cùng cũng ổn định tâm lý: "Ờ, chúng ta chụp chính diện trước..."
Cùng lúc đó, khu hành chính thành phố Pinnacle.
Trong toà nhà cao tầng màu đen, hệ thống thang máy đang di chuyển lên trên với con số nhảy liên tục trên màn hình. Bên trong thang máy, một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng. Anh khoác lên người bộ quân phục Cục Mật vụ màu xám xanh, quần áo ôm sát cơ thể phối cùng ủng quân đội cao gần đầu gối, trông càng thêm phần cao ráo và uy nghiêm.
Thang máy này tất nhiên cao cấp hơn nhiều so với loại thường dân sử dụng, bốn vách xung quanh nhẵn bóng như gương, thậm chí có thể phản chiếu rõ ràng bóng người.
Người đàn ông nhìn về phía trước, như thể anh đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.
Anh chưa tới ba mươi tuổi, gương mặt sắc sảo góc cạnh, dưới hàng lông mày đen rậm là một đôi mắt thâm thuý sắc bén, thoạt nhìn là một người đàn ông có tính cách cương ngạnh.
Con số hiện thị trên màn hình dừng lại ở tầng 100, cửa thang máy tự động mở ra, một nhóm binh lính trang bị súng ống đứng ngoài cửa.
Người đàn ông sải đôi chân dài, đôi ủng giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh nhịp nhàng theo mỗi bước đi.
"Cục trưởng Nhiếp!" Nhóm binh lính đặt tay phải lên ngực đồng loạt nghiêm trang cúi chào.
Nhiếp Chinh – trên danh nghĩa là Phó cục trưởng Cục Mật vụ nhưng thật ra là người cầm quyền của cơ quan trọng yếu này, không biết tự bao giờ, người ta đã bỏ luôn chữ 'phó' khi xưng hô với anh.
Nhiếp Chinh khẽ gật đầu với nhóm binh lính, không dừng chân mà tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi đi qua một cánh cửa khác, hội trường với phong cách trang trí đơn giản hiện ra trước mắt. Ánh đèn được thiết kế tỉ mỉ, bàn công tác hình vòng cung ở trung tâm hội trường là tâm điểm của ánh sáng.
Nhiếp Chinh bước đến bàn công tác, một nhân viên nữ mặc trang phục chỉnh tề đã đứng dậy từ lâu, "Cục trưởng Nhiếp, Chủ tịch Hội đồng đang đợi ngài." Nhiếp Chinh gật đầu, "Cảm ơn."
Nhân viên nữ dẫn đường, Nhiếp Chinh đi theo sau, nhịp bước vẫn có quy luật như cũ.
Nhân viên công tác có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra lòng bàn tay đã sớm ướt mồ hôi.
Cục trưởng Cục Mật vụ chỉ là bù nhìn, Chủ tịch Hội đồng ngầm đồng ý với điều này, cùng với nhiều đặc quyền của Cục Mật vụ và chiến lực khủng bố của một người siêu năng lực, Nhiếp Chinh hiển nhiên là người đứng đầu dưới quyền Hội đồng Đặc Khu.
Mọi người đều phải cung kính lẫn khép nép khi thấy anh.
Mặc dù có rất ít người chứng kiến Nhiếp Chinh công khai xử tội, song những tin đồn như 'ăn người uống máu' hay 'giết người như ngoé' đã không còn là điều bí ẩn. Đối với một người như vậy, ngoài mặt ai cũng phải tươi cười cung kính, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm nguyền rủa 'Đại sát tinh'. Đương nhiên, không một ai dám bàn tán công khai, ngay cả khi âm thầm nói nhỏ cũng sợ hãi khiếp vía.
Nhiếp Chinh biết tất cả nhưng anh không để tâm đến chúng.
Kể từ khi thức tỉnh vào năm mười ba tuổi, dị năng đầu tiên của anh là nhận thức được cảm xúc yêu ghét của người khác đối với mình. Năng lực này là bí mật lớn nhất của Nhiếp Chinh, anh chưa bao giờ tiết lộ nó với thế giới bên ngoài.
Hơn mười năm nay, với năng lực nhận thức này, anh luôn nắm được cơ hội trong các cuộc giao tranh với người khác, do đó sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, thăng tiến từng bước.
Tương ứng như thế, anh cũng đã luyện được cách giấu hỉ nộ ái ố trước mặt người khác.
Về cảm xúc tiêu cực của những người không liên quan, Nhiếp Chinh đã học cách tự động che chắn để tâm trạng của anh không bị ảnh hưởng.
Anh có quá nhiều thứ cần để ý tới, cũng không có thời gian lãng phí ở nơi này, với những biệt danh như 'Đại sát tinh', cho dù có nghe thấy cũng chỉ cười trừ.
Nhân viên nữ dẫn đường dừng lại trước cửa, nói vài câu với người bên trong qua hệ thống liên lạc nội bộ, đoạn quay đầu mỉm cười với Nhiếp Chinh, nụ cười có hơi cứng nhắc.
"Cục trưởng Nhiếp, mời ngài."
Cạch ——
Cánh cửa ba lớp làm bằng hợp kim cường độ cao từ từ mở ra, mỗi cửa cách nhau hai mét và tất cả các khoảng trống ở giữa đều được phân bố dày đặc các tia laser màu lam. Ánh sáng xanh này thường vô hại, song trong những điều kiện nhất định, chúng có thể trở thành màu đỏ nguy hiểm.
Ngay cả người siêu năng lực cũng không thể chống lại.
Bên trong cánh cổng, ngoài ánh sáng có thể nhìn thấy thì có rất nhiều thứ có thể trấn áp dị năng.
Theo thống kê, xác suất thức tỉnh dị năng của cư dân bậc C vượt xa cư dân bậc A và B. Đồng thời, do dân số đông nên số lượng người siêu năng lực có xuất thân từ cư dân bậc C cũng chiếm ưu thế vượt trội.
Hiện tại, trong số ba bộ chín cục của Đặc khu 7, các quan chức cấp cao khác xuất thân từ cư dân bậc A đều là những người bình thường, chỉ có Nhiếp Chinh là người siêu năng lực duy nhất.
Hội đồng Đặc Khu hy vọng có thể kiểm soát và lợi dụng sức mạnh của nhóm người này, nhưng đồng thời cũng rất kiêng kị và đề phòng chiến lực của họ.
Ngay cả khi lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Hội Đồng, Nhiếp Chinh cũng không thể thoát khỏi 'đãi ngộ' như thế.
Nhưng vậy thì sao?
Khoé miệng anh hàm chứa một tia giễu cợt khó hiểu, Nhiếp Chinh sải bước tiến vào cửa...
【 Khu bình luận dưới chương này 】
【 Anh Phi Phàm: Người này không đơn giản. 】
【 Bé bí bô: OMG, gặp được vị thần trong truyền thuyết, còn bình luận liền kề nữa, phải chụp ảnh làm kỷ niệm! 】
【 Bình luận khắp thiên hạ: Anh Phi Phàm ở đây chứng tỏ cuốn sách này sẽ hay~ 】
【 Đi tung tăng: Hình như đây là lần đầu tiên tui thấy anh Phi Phàm bình luận. 】
【 Cá mặn rút kiếm: Lầu trên tự tin lên, bỏ chữ 'hình như' đi. Đây chắc chắn là lần đầu tiên anh Phi Phàm để lại bình luận trên Red Dot. 】
【 Không thể hoà vào xã hội: Tui có cảm giác bình luận đó của anh Phi Phàm có ý nói Nhiếp Chinh là một nhân vật tàn nhẫn. 】
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 4 của 'Khung Kính' và còn 146 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
_______
Q: Đây là bối cảnh ở năm 2479 nhưng trình độ khoa học kỹ thuật lại ở những năm 1860s...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.