Chương trước
Chương sau
Đoàn tàu cũ với lớp sơn bong tróc và lốm đốm rỉ sét chạy về phía trước trong đường hầm tối tăm dường như dài vô tận.
Tương phản với hành khách ngồi ghế bên cạnh phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Cố Phi Phàm (nhân cách chính) lại trưng ra vẻ mặt vô cảm ngồi ngay ngắn.
Cậu đang kiểm tra giao diện hệ thống.
Tựa như nhân cách phụ chấp nhận rất nhanh việc bản thân đã thành công xuyên sách, năng lực thích ứng hoàn cảnh của nhân cách chính cũng mạnh như thế.
Trên thực tế, do tính cách quá bình tĩnh của mình mà cậu thậm chí không cảm thấy tức giận trước hành vi tự tiện của nhân cách phụ.
Phàn nàn và bắt lỗi không giúp ích gì cho việc giải quyết tình hình hiện tại.
Nhân cách chính không thích làm những việc vô bổ.
Nếu mọi chuyện đã xảy ra, phản ứng đầu tiên và chính xác nhất là tìm cách giải quyết nó. Theo hướng dẫn của hệ thống, phương án tối ưu trong trường hợp này là nhấn vào 'Công tắc kết thúc'.
【 Hệ thống phát hiện người trải nghiệm không sẵn sàng rời khỏi, kỹ năng không thể sử dụng. 】
【 Hệ thống phát hiện người trải nghiệm không sẵn sàng rời khỏi, kỹ năng không thể sử dụng. 】
【 Hệ thống phát hiện... 】
Sau nhiều lần thất bại khi nhấn vào 'Công tắc kết thúc', sắc mặt Cố Phi Phàm tối sầm đi.
'Không sẵn sàng rời khỏi' là ý gì? Chẳng lẽ cần sự đồng ý của nhân cách phụ mới có thể sử dụng kỹ năng này?
"Đến trạm cuối, vui lòng xuống tàu một cách có trật tự."
Một giọng nữ máy móc vang lên, đồng thời đoàn tàu cũng từ từ dừng lại.
Cánh cửa mở ra, khung cảnh ở bên ngoài tương tự một sân ga tàu điện ngầm.
Những hành khách vốn đang mơ màng bỗng chốc trở nên tỉnh táo, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cũng hòa vào hàng người đợi xuống xe.
Khoang tàu dần dần vắng vẻ, Cố Phi Phàm đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, theo đám đông rời khỏi đoàn tàu, băng qua sân ga, lên cầu thang và đi vào một quảng trường trong toà nhà chọc trời.
Không gian ở đây rất lớn, cảnh tượng đông nghìn nghịt, hàng ngàn người nối đuôi nhau xếp thành từng hàng dài.
Đám đông im lặng giống bầy cừu đã được thuần hóa, họ đang tiến về phía trước một cách có trật tự. Trước mặt đoàn người là một dãy cổng đồ sộ, chúng ngăn cách thành hàng chục lối đi có kích thước đồng đều.
Lối đi chỉ cho phép một người qua lại, khu vực sát cổng đang xảy ra tình trạng ùn tắc, song đám đông vẫn giữ trật tự, rõ ràng là họ đã quen với cảnh tượng này từ lâu.
Phía trên cổng có một màn hình điện tử đang hiển thị: 01-01-2479 12:49:09.
Chân mày của Cố Phi Phàm khẽ giật, đây là thời điểm bắt đầu của tiểu thuyết《 Khung Kính 》.
Ký ức của hai nhân cách không được kết nối trực tiếp mà gần giống với kiểu ghi hình, tức là khi một nhân cách kiểm soát thân thể sẽ có quyền kiểm tra những gì nhân cách kia nhìn thấy và nghe thấy, thành thử có thể biết hết mọi thứ đã xảy ra trong lúc mình vắng mặt.
Những loại tiểu thuyết trên mạng thế này đều là thứ không bổ ích, nhân cách chính không bao giờ cảm thấy hứng thú với chúng. Nói cách khác, cậu hoàn toàn không để mắt đến bất cứ thứ gì làm lãng phí thời gian và chẳng mang lại hiệu quả thiết thực.
Chỉ cần xác định trong lúc nhân cách phụ kiểm soát cơ thể đều ngoan ngoãn chui rúc trong nhà, ăn ngủ đúng giờ, nhân cách chính sẽ không đào sâu cậu ta chơi trò gì, đọc tiểu thuyết nào và tiêu xài bao nhiêu tiền cho việc phát thưởng. Chẳng qua, nhân cách chính vẫn biết đại khái về cốt truyện nguyên tác《 Khung Kính 》.
Trải nghiệm xuyên sách có nghĩa là hoà mình vào nguyên tác?
Dòng thời gian của nguyên tác là bao lâu?
Mất bao lâu để đi hết toàn bộ mạch truyện?
Có thể nhảy tình tiết được không?
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Cố Phi Phàm quyết định tạm thời 'án binh bất động', xem xét tình hình hiện tại trước khi đưa ra phương án xử lý.
Theo dòng người tiến về phía trước, Cố Phi Phàm ngày càng tiến gần đến cánh cổng.
Khi bước vào cổng, mỗi người phải rút ra một bảng tên bằng kim loại và giơ lên trước mặt, sau đó đèn xanh sẽ xuất hiện kèm theo một tiếng 'bíp'.
Cố Phi Phàm sờ khắp túi quần áo lao động nhưng phát hiện bên trong trống rỗng, cuối cùng cậu đưa tay lên sờ cổ và lấy ra một sợi dây kim loại.
Trên dây chuyền có treo một bảng tên nhỏ với những hàng chữ được khắc sắc nét.
Họ tên: Cố Phi Phàm.
Số hiệu: VIP0001.
Cư dân bậc: C-3.
Đặc khu 7, Thành phố Hill, Bộ phận vận chuyển mỏ, Khu hoạt động T9.
Nhìn đến số hiệu đó, Cố Phi Phàm cau mày.
Đây là thân phận mà hệ thống chuẩn bị cho cậu?
Tại sao lại có cảm giác không đáng tin cậy thế nhỉ?
Quả nhiên.
Bíp ——
Đèn báo phía trên cổng chuyển sang màu đỏ.
Bất chấp ánh đèn đỏ nhấp nháy điên cuồng trên đầu, Cố Phi Phàm vẫn bình tĩnh đi qua cánh cổng nhưng những người phía trước và phía sau cậu đều giật mình hoảng hốt, cả đám kéo nhau nhường ra một không gian lớn.
Bên ngoài cổng, Cố Phi Phàm được chào đón bởi một đội vệ binh vác trên vai súng thật đạn thật.
Người đứng đầu đội vệ binh nắm chặt khẩu súng trong tay, thắc thỏm nói: "Cố Phi Phàm, cậu có kết quả dương tính trong buổi kiểm tra dị năng tuần trước. Theo điều số 12 của 'Quy chế quản lý cư dân Đặc khu 7', cậu phải lập tức tham gia quá trình tuyển chọn của Sư đoàn Lục Quân*, gia nhập Trung đoàn Biên phòng*." [1; 2]
[1] Sư đoàn Lục quân: tổ chức quân đội có từ hai trung đoàn trở lên phục vụ chiến đấu trên bộ.
[2] Trung đoàn Biên phòng: đơn vị tổ chức quân đội chính quy chuyên phòng giữ biên giới.
Trên thực tế, không chỉ Đặc khu 7 mà các đặc khu khác của Khung Kính đều có quy định tương tự, đó là 'Người siêu năng lực có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ quân sự'.
Trong mắt nhiều cư dân Khung Kính, việc trở thành một người có dị năng không phải là chuyện tốt, trước đây đã có những người siêu năng lực mới thức tỉnh ra sức kháng cự và trốn thoát, thế nên khi gặp phải tình huống này, đội vệ binh sẽ chẳng khác nào như đang đối mặt với kẻ thù nguy hiểm.
Trong chương một của 《 Khung Kính 》, đây là cách nam chính lên sân khấu.
"Tôi hiểu." Cố Phi Phàm gật đầu.
Vệ binh thở phào nhẹ nhõm, hạ họng súng xuống, "Mời đi theo chúng tôi."
Vài phút sau, họ đến sân bay Hill của hầm mỏ.
Từ xa đã có thể trông thấy một số máy móc hình hộp khổng lồ bay tới bay lui, thoạt nhìn giống như thùng chứa nhưng thực chất là máy bay.
Về điều này, nguyên tác《 Khung Kính 》có mô tả chi tiết.
Máy bay vận tải tầm thấp dạng hình hộp có thiết kế giống container vừa dùng để vận chuyển vừa có thể bay ở độ cao thấp. Vẻ ngoài của chiếc máy bay vận tải này rất thô kệch, kiểu dáng đặc trưng thường thấy của wasteland punk.
Sau khi bị đưa vào khoang của một chiếc máy bay vận tải, Cố Phi Phàm phát hiện bên trong đã có hai người ngồi, hai người này khác với những người cậu từng gặp trước đây bởi vì có một dòng chữ lơ lửng trên đầu họ.
Người thanh niên đầu tiên có chiều cao thuộc vào loại trung bình, khuôn mặt phổ thông, nước da ngăm đen, tóc tai bù xù và quần áo dính đầy dầu nhớt đen sì. Dòng chữ trên đầu hắn là:
Thạch Lục Nhất, nam, người siêu năng lực đơn hệ dị năng (Thể chất),lúc đầu là vai phụ, hơi xấu tính, nói nhiều, sau cùng là pháo hôi*. [3]
[3] Pháo hôi: Nhân vật pháo hôi chính là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
Người thứ hai là một thiếu niên có vóc dáng hơi gầy, nước da nhợt nhạt, trên má có nhiều vết xám đen, trông như vừa mới bò lên từ dưới đất, trên đầu là dòng chữ:
Ân Thập Thất, nam, mười bảy tuổi, người siêu năng lực toàn hệ dị năng, tương lai nhất định sẽ rất tuấn tú, nhân vật chính của cuốn sách này, con trai cưng của tác giả.
【 Giới thiệu về tiểu thuyết Khung Kính bởi tác giả Nhanh Như Chớp. 】
【 Đầu năm 2479 theo lịch Khung Kính, thiếu niên Ân Thập Thất thức tỉnh dị năng và được cử đi chiến đấu ở chiến trường biên giới. Lúc đầu, thực lực của cậu ta rất yếu, nhưng dựa vào hào quang nam chính, cậu ta đã nhiều lần hóa nguy thành phúc. Một năm sau, vì đắc tội với Tư lệnh* quân đội, Ân Thập Thất và đồng đội buộc phải tham gia cuộc thi 'Trác Tuyệt' [4]
[4] Tư lệnh: Người chỉ huy quân sự cao nhất của một đơn vị từ lữ đoàn trở lên.
'Trác Tuyệt' là một cuộc thi sống còn do mười hai đặc khu Khung Kính phối hợp tổ chức. Người dự thi là các đối tượng có dị năng đến từ mọi vùng miền. Cuộc thi này tàn khốc và đẫm máu, tỷ lệ tử vong cực cao. Do phần thưởng hậu hĩnh nên có rất nhiều người siêu năng lực đăng ký tham gia, người trước vừa chết, người sau tiếp tục tiến lên. 】
Nguyên tác《 Khung Kính 》là cuốn tiểu thuyết dài tập, theo lời kể của Nhanh Như Chớp, toàn bộ nội dung của cuốn sách có ít nhất 1500 chương. Cho đến tận chương 149, câu chuyện vẫn còn nói về sự trải nghiệm trong cuộc thi đấu của nam chính. Thế mà ở chương 150, góc nhìn của Nhanh Như Chớp đột ngột thay đổi, tác giả thẳng tay viết nhân vật phụ Nhiếp Chinh chết.
Và sau đó, tác giả 'drop' truyện.
Nhiếp Chinh là nhân vật phụ được yêu thích nhất trong《 Khung Kính 》, trước khi cuốn sách chưa viết xong, anh cũng là nhân vật có sức chiến đấu mạnh nhất, mặc dù ít cảnh nhưng rất xuất sắc.
Có thể nói, Nhiếp Chinh chính là động lực khiến nhân cách phụ theo dõi tiểu thuyết này, đồng thời cũng là nguyên nhân sâu xa dẫn đến chuyến xuyên sách.
"Ê, anh ổn chứ?"
Một khuôn mặt xấu xí lắc lư qua lại trước mắt cậu, Cố Phi Phàm thu lại dòng suy nghĩ.
Pháo hôi nói: "Anh cũng là người đã thức tỉnh? Tôi tên Thạch Lục Nhất, từ bộ phận sửa chữa thiết bị mỏ, còn cậu ta là Ân Thập Thất, từ bộ phận khai thác mỏ."
"Cố Phi Phàm, bộ phận vận chuyển."
"Tên của anh đẹp thế, những người trong khu mỏ như tụi tôi đều bị đặt mấy cái tên chả ra sao. Tôi đoán anh được chuyển tới từ ngoại thành."
Dựa theo thiết lập nhân vật, Thạch Lục Nhất bắt đầu phát huy sở trường nói nhảm của mình.
Cố Phi Phàm lại quan sát hai người trong nguyên tác, đương nhiên chủ yếu là nhìn nam chính Ân Thập Thất.
Lúc này dòng chữ trên đỉnh đầu đã biến mất, Ân Thập Thất trông như một thiếu niên bình thường, nước da nhợt nhạt khiến cậu nhóc càng có vẻ suy dinh dưỡng.
Có lẽ vì ánh mắt của Cố Phi Phàm quá mức thẳng thừng, thiếu niên dùng tay áo lau mặt rồi quay đầu đi, vành tai hơi đỏ lên.
【 Người trải nghiệm đã kích hoạt sự sùng bái của người dân trong sách. 】
Một giọng nói máy móc đột nhiên vang lên trong biển ý thức.
Cố Phi Phàm sửng sốt, ngay lập tức nhớ ra có một quy tắc liên quan trong giao diện hệ thống: 'Người trải nghiệm có một xác suất nhất định để kích hoạt sự sùng bái từ người dân trong sách.'
Sự sùng bái, có phải là thứ giống như thiết lập 'vạn nhân mê'?
Quá nhàm chán.
Vài phút sau, hai chiếc máy bay vận tải tầm thấp dạng container cất cánh từ hầm mỏ Hill và hướng đến thành phố Pinnacle – thủ phủ của Đặc khu 7.
Vật dụng chính được chở trên máy bay là quặng tuyển chọn được sản xuất tại địa phương, đồng thời chở ba người siêu năng lực vừa được sàng lọc.
Cố Phi Phàm nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ, trước khi có thể kéo nhân cách phụ ra khỏi tiềm thức, cậu phải bước vào giai đoạn ngủ sâu.
Theo cốt truyện của nguyên tác, lúc này chỉ có Thạch Lục Nhất và Ân Thập Thất trong khoang máy bay, cho dù bây giờ có thêm một Cố Phi Phàm thì tình tiết vẫn tiếp diễn.
Bối cảnh thế giới trong《 Khung Kính 》rất hoành tráng và được thiết lập tỉ mỉ, Thạch Lục Nhất là công cụ đặc biệt của tác giả Nhanh Như Chớp dùng để giới thiệu nội dung câu chuyện đến độc giả.
Sau khi máy bay vận tải cất cánh, Thạch Lục Nhất bắt đầu tán dóc với Ân Thập Thất, nhân cơ hội này cũng phổ cập kiến thức về Khung Kính.
Thạch Lục Nhất: "Lên chiến trường có gì đâu không tốt, còn vui hơn ở dưới lòng đất đào quặng cả đời."
Ân Thập Thất: "Chiến trường có nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm thì nguy hiểm, nghe nói tỷ lệ tử vong của người siêu năng lực rất cao." Thạch Lục Nhất xoa tay, hai chữ 'mừng rỡ' ịn thẳng lên mặt, "Nhưng cậu nghĩ thử đi, chỉ cần cậu phục vụ ở biên ải mười mấy năm là có thể nâng thành cư dân bậc B. Mai này lập công trên chiến trường có thể thăng lên bậc A, một tương lai tươi sáng đang chờ cậu phía trước!"
Cư dân của thế giới Khung Kính được chia thành ba loại: A, B và C.
Bậc A bao gồm những cư dân cao cấp nhất và được gọi là người khống chế. Họ có quyền được thừa hưởng nền giáo dục tốt nhất, tích lũy tài sản dưới hình thức gia tộc và cũng là những ứng cử viên hàng đầu cho các quan chức chính phủ cấp cao.
Cư dân bậc B được gọi là người quản lý, họ được học trung cấp và thực hiện một số công việc có trình độ tầm trung, những đối tượng có kỹ năng cao hơn sẽ được đảm nhiệm trong chính quyền thành phố.
Cư dân bậc C chỉ có thể nhận được giáo dục tiểu học, công việc lẫn cuộc sống do bộ phận quản lý sắp xếp và hầu như không có sự lựa chọn. Họ được gọi là người thừa hành.
Cư dân bậc C là loại đông dân nhất với địa vị thấp nhất, chiếm khoảng 85% tổng dân số. Tất cả các đặc khu đều thực hiện chính sách ngu dân* đối với cư dân bậc C, chỉ hướng dẫn tập viết, số đếm và các quy định quản lý cư dân cho thiếu nhi. Mặc dù những thiếu niên sẽ học cách vận hành và bảo trì các loại máy móc khác nhau, song tất cả đều chỉ đạt tới trình độ 'Biết sử dụng cái này nhưng không biết tại sao lại có cái này'. [5]
[5] Chính sách ngu dân: có thể hiểu là chính sách hạn chế hiểu biết, trình độ dân trí của người dân từ giới cầm quyền.
Từ mười ba tuổi, cư dân bậc C sẽ bắt đầu vừa học vừa làm, chính thức đi làm vào năm mười sáu tuổi, các công việc sẽ được bộ phận quản lý thống nhất phân bổ và sắp xếp.
Hệ thống phân tầng của Khung Kính đã trải qua gần ba trăm năm với sự phân hoá giữa các tầng lớp cư dân cực kỳ sâu sắc.
Tuy nhiên, cư dân bậc C vẫn có cơ hội được nâng bậc sau khi thức tỉnh dị năng, ví dụ nổi bật nhất chính là Nhiếp Chinh.
Xuất thân từ cư dân bậc C, Nhiếp Chinh đã thức tỉnh dị năng ở tuổi mười ba. Sau đó, chỉ mất hơn mười năm để tăng từ bậc C lên bậc A, chạm đến đỉnh cao của kim tự tháp, trở thành một quan chức cấp cao của chính quyền Đặc khu 7.
Các cơ quan chính quyền ở Đặc khu 7 được chia thành ba bộ chín cục.
Hội đồng là cơ quan quyền lực tối cao trong đặc khu, tên đầy đủ là Hội đồng Đặc khu gồm ba bộ là Chính vụ*, Sản xuất và Quân sự. Trong đó Bộ Chính vụ gồm ba cục là Dân số, Khoa học kỹ thuật và Đối ngoại. Bộ Sản xuất gồm ba cục là Công nghiệp, Nông nghiệp và Thương nghiệp. Trực thuộc Bộ Quân sự gồm Phòng không – Không quân*, Sư đoàn Lục quân và Cục Mật vụ báo cáo trực tiếp với Hội đồng Đặc khu. [6; 7]
[6] Bộ chính vụ: Từ chính vụ bản gốc là 政务, mình chưa tìm ra được tên như thế nào là phù hợp. Nếu dùng 'chính trị' phạm vi quá rộng, mà dùng 'nội vụ' thì phạm vi quá nhỏ nên tạm thời để là 'chính vụ' vậy.
[7] Phòng không – không quân: bảo vệ và ngăn ngừa sự xâm chiếm của kẻ địch ở trên không.
Cục Mật vụ là cơ quan tình báo an ninh ở Đặc khu 7. Nhiệm vụ chính của cơ quan này là thu thập và phân tích thông tin tình báo bí mật; theo dõi và loại bỏ các thế lực thù địch trong và ngoài khu vực. Kể từ khi người siêu năng lực xuất hiện, phương diện công việc này cũng được giao cho Cục Mật vụ.
Nhiếp Chinh là Phó cục trưởng của Cục Mật vụ.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 2 của 'Khung Kính' và còn 148 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.