Ngày hôm sau, Lâm Kỳ xoa xoa cái hông đau nhức, đột nhiên nhớ tới con thú cưng nhỏ bị mình bỏ quên vài ngày kia, vội vã kêu Salou mang mình đi qua.
Hoàn toàn ngược lại với tình trạng của Lâm Kỳ, anh bạn Salou không những học thêm được kinh nghiệm mới, mà trên mặt sinh lý cũng đạt được thỏa mãn rất lớn, lúc này đang tràn đầy *** thần, vô cùng có sức sống á. Cậu ta mang Lâm Kỳ đi tới mảnh đất trống mà bọn họ nuôi thả Dinner, lại chỉ ở trên mặt đất tìm được một đống lông rụng, không thấy được cái bóng của nửa con gà nữa.
“Salou, cậu nói con gà bệnh kia sẽ không là không thể đối mặt với sự thật bị hói đầu mà nhảy vực tự sát chứ?” Lâm Kỳ thương cảm mà nhặt lông chim trên mặt đất lên, ngẩng đầu hỏi Salou. *(đây thực sự là nói về một con gà chứ???)
Salou học bộ dạng an ủi mình của cậu, sờ sờ lổ tai của Lâm Kỳ, nói thành khẩn: “Không sao đâu, nói không chừng là nó không muốn bị cậu nuôi như thú cưng, cho nên bỏ trốn đấy?”
“……..” so với nguyên nhân này, Lâm Kỳ tình nguyện tin tưởng là nó nhảy vực tự sát hơn.
“Cục cục tác —–!” Lâm Kỳ còn đang chìm trong thương cảm, chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc trên đỉnh đầu, chỉ chốc lát thì có một cái bóng râm lớn bao trùm xuống dưới, cùng với một trận gió lốc cỡ nhỏ.
“Cẩn thận!” Salou vội vàng đè Lâm Kỳ xuống, bảo vệ ở dưới thân.
“Ui da, cái eo của tôi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032073/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.