Lâm Kỳ từ sau khi nghe xong mấy lời nói của Trưởng lão thì vô cùng tò mò đối với tổ chức trong tộc sói, dứt khoát lại ở lại bên cạnh vách núi, bất chấp nguy cơ bị Trưởng lão nói tới tức chết, cả ngày quấn quýt lấy ông ấy hỏi đủ thứ chuyện.
Mà Trưởng lão cũng không hổ là đã sống lâu hơn Lâm Kỳ gấp 10 lần, đã sớm luyện thành một thân kim cương bất hoại, hoàn toàn làm lơ đối với việc bị Lâm Kỳ gây phiền. Khi tâm tình tốt liền chọc tức cậu mấy câu, tâm tình không tốt thì ngay cả để ý cũng chả thèm để ý tới. Chỉ là Lâm Kỳ gần đây phát hiện ông ta thường xuyên trong lòng không yên, hay thả hồn nhìn phương xa, ngay cả trên cái mặt già nua nhăn như đóa cúc kia cũng có thể nhìn ra được cảm xúc lo âu.
Lâm Kỳ nhìn thấy Trưởng lão lại đang nhìn xa xăm, nhịn không được lấy tay đụng một cái vào Gael – người được đề cử chức Trưởng lão bên cạnh, vẫn trầm lặng không nói lặng im xử lý con mồi trong tay: “Này, anh có biết đối diện là cái thứ gì hay không vậy, gần đây Trưởng lão rất là kỳ lạ á”.
Gael không nói một lời nào, đem con mồi rút gân lột da, thủ pháp gọn gàng. Lâm Kỳ bị mất mặt, bĩu môi, lại chuyển hướng về phía Salou đang dùng móng vuốt vồ mấy con sâu bọ trong đất: “Salou, lại đây”.
Salou lập tức phe phẩy cái đuôi vui vẻ mà tiến tới trước mặt Lâm Kỳ, chân trước vừa nhấc sẽ đặt lên đùi Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032069/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.