Hệ thống thính giác của nhân ngư bất đồng với các loài khác, bọn họ có thể bắt được sóng âm cùng âm tần phát ra ở nơi rất xa, cũng đoán chính xác hình dạng của vật thể bắt nguồn âm thanh đó và khoảng cách này kia vân vân. Khi Boel bơi trở lại bờ biển, quả nhiên nhìn thấy Salou ủ rũ mà ngồi chồm hổm ở chỗ đó.
Thấy Boel nhô ra khỏi mặt nước, Salou vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Cậu ấy có phải ở chỗ này của anh không?”
“Sao nào, cậu muốn tới bắt cóc cưỡng gian?” Boel cũng không có trả lời trực tiếp, trái lại nửa giỡn mà hỏi ngược lại.
Salou vội la lên: “Không phải không phải! Tôi biết Lâm Kỳ chỉ là nói đùa thôi…”
Boel chặn ngang cậu ta: “Bây giờ biết cậu ta nói đùa rồi sao, ban nãy làm gì chứ?”
Salou cúi đầu, cái đuôi bất an quét qua quét lại. Sau khi xảy ra chuyện kia, cậu ta cả đầu cả bụng đều ân hận, chỉ muốn chạy tới bên dưới ánh trăng hú lên một tiếng Σ( ° △°|||) để trút đi sự buồn bực trong lòng, vả lại cũng là sợ hãi cái biểu cảm lạnh lùng trên mặt của Lâm Kỳ nữa. Từ khi cậu ta lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy Lâm Kỳ liền một lòng một dạ dốc hết lên người cậu, mà Lâm Kỳ cũng luôn luôn là khoan dung hiền lành đối với cậu ta. Lần này cậu ta bỗng nhiên thi bạo đối với Lâm Kỳ, tự cậu ta cũng sợ hãi đó chứ. Chờ cậu ta tự kiểm điểm xong quay về, nhìn thấy hang động trống rỗng cùng sợi dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032055/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.