Khi hai người trở về hang thì sắc trời đã tối đen, người được đề cử chức Trưởng lão bị Salou nhờ chăm sóc giùm bầy sói của cậu ta, chính là nam nhân lần trước tụ hội đứng ở bên cạnh Trưởng lão, anh ta vừa thấy 2 người liền đứng lên đi ra ngoài, vừa đi mặt vừa không chút biểu cảm nói với Salou: “Lần thứ 2 làm mất ‘Naye’, để ngài ấy đặt mình trong nguy hiểm. Tộc trưởng, 2 ngày sau cậu đi vách núi chịu phạt đi”
Salou tỏ vẻ đã hiểu, cũng cảm ơn người được đề cử chức Trưởng lão mấy ngày qua đã giúp đỡ.
Chuyện đầu tiên Lâm Kỳ làm khi vào hang, chính là đi thẳng tới bên hồ nước tắm cho thoải mái một cái trước đã. Cậu nghe thế liền vội hỏi Salou: “Chịu phạt gì? Có nghiêm trọng không?”
Salou cười trấn an: “Không sao, chỉ là đi vách núi chăm sóc Trưởng lão vài ngày, không phải là xử phạt về thể xác”. Nói xong cũng bước vào hồ nước, cậu ta ở thảo nguyên mai phục với né tránh mấy ngày, cũng rất lâu rồi chưa có tắm rửa.
Lâm Kỳ mặt đen lại, nghĩ rằng đứa nhỏ này sao lại ngây thơ đến như vậy, đi chăm sóc ông Trưởng lão đi đều đi không nổi, nói 1 câu còn muốn ho tận 3 cái kia, căn bản là so với xử phạt về thể xác còn nghiêm trọng hơn chứ! Nhìn thấy Salou cũng xuống nước, Lâm Kỳ không chút tiếng động đi lại gần.
Từ sau khi nghe xong mấy lời nói mộc mạc của Salou, Lâm Kỳ liền xác định tâm ý của bản thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032050/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.