[Salou, tôi thấy mùa *** của mấy người qua rồi mà, sao tôi thấy cậu đi săn số lần lại càng ngày càng nhiều hơn vậy?] Gần đây số lần Salou yêu cầu “sóc sóc” đã giảm bớt nên Lâm Kỳ mới biết mùa *** của bầy sói đã qua, cậu nghịch nghịch món đồ trang sức bằng lông đeo bên hông mà hỏi một cách lơ đãng ~~ cậu tuyệt đối là sẽ không nhận rằng do cậu cảm thấy cô đơn đâu á.
[Bởi vì chỉ còn hơn bốn mươi ngày là đám sói con sẽ sinh ra, nuôi nấng bọn chúng là một việc rất nặng nhọc cho nên bọn tôi phải bắt đầu chuẩn bị dự trữ trước lương thực]
[Hử?] Cái tên cứ hết lần này tới lần khác khẳng định mình không thích style Nhật này, thật ra không thể chống cự lại nổi với mấy thứ bé bé dễ thương, vừa nghe được sẽ có mấy bé sói con lông xù sắp sửa sinh ra, cậu liền nhịn không được mà bắt đầu hưng phấn [Cậu sẽ nuôi sói con?]
Salou cười nói: [Không phải, sói con đương nhiên là để cha mẹ chúng nuôi nấng, thỉnh thoảng cũng sẽ đem đám sói con tập trung hết một chỗ rồi từ mấy giống cái thay nhau chăm sóc, nửa năm sau là bọn chúng sẽ có thể tự đi kiếm ăn]
[Này, tôi nghe nói là mấy con sói cha mẹ sẽ đem mấy thứ mà mình ăn nhai xong rồi nhổ ra đút cho sói con đúng không?] Lâm Kỳ khoanh chân ngồi trên đống rơm bắt đầu cùng với Salou nói chuyện phiếm.
Đại khái là đám lang mà Salou lãnh đạo màu lông đều khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032045/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.