Chương trước
Chương sau
Lúc cậu phát hiện Cảnh Dực Tước đã biết đến chuyện này, đã vậy hắn còn nhúng tay vào thì Mộ Mục cũng không quan tâm nữa. Cậu vô cùng bình tĩnh mà chuẩn bị cho ngày đầu đi làm ở X&C, đương nhiên, sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi việc, Mộ Mục lên QQ, chờ người nào đó ra vẻ tranh công.

Chỉ là, ngày hôm nay cậu lại bất ngờ phát hiện Cảnh BOSS cư nhiên không online?!

Vì là lần đầu tiên phát hiện chuyện như vậy nên cậu nhàm chán mà học theo sở thích đi dạo một vòng trong giới võng phối trên internet của Cảnh khuyển nhà mình.

Chính vì thế nên mới nói, quả nhiên là phu phu...

Vì vậy, khi Cảnh Dực Tước xử lý tốt việc kia, sau đó lại tìm anh em đi thăm dò người mở topic, liền phát hiện avatar “Cô vợ nhỏ” của mình sáng lên, không cần phải nói, trước tiên là phải đi trình diện rồi ~

Quân Lâm: Mộ ╭(╯3╰)╮

Mộ Mục: Ừ, anh tới rồi.

Mộ Mục: ╭(╯3╰)╮

Biết người nào đó có kỹ năng hấp dẫn chết người không đền mạng, khi Mộ Mục bắt chuyện xong, liền trả lại một cái ╭(╯3╰)╮, làm Cảnh đại BOSS manh đến hai mắt hiện lên trái tim.

Quân Lâm: (^o^)/~

Mộ Mục: Hài lòng?

Quân Lâm: Ừ (⊙_⊙)

Mộ Mục: Ồ.

Quân Lâm: Mộ, anh rất nhớ em đó ~

Mộ Mục: Không phải mới gặp hôm qua sao.

Quân Lâm: Một ngày không gặp như ba năm o(╯□╰)o

Mộ Mục: Thật sao …

Quân Lâm: Thật! Mộ không nhớ anh::>__﹏<)

Mộ Mục: …

Mộ Mục: Hơi hơi.

Quân lâm: Đó chính là nhớ ~ Ngày mai chúng ta đi hẹn hò nữa đi XD

Mộ Mục: Không được.

Quân lâm: Vì cái gì? o(︶︿︶)o

Quân lâm: ~~~~(>_﹏<)

Quân Lâm: Vậy nếu có người bắt nạt em thì lập tức chuyển đến chỗ của anh đi ~~

Mộ Mục: … Anh nghĩ nhiều quá rồi

Mộ Mục: Anh không có chuyện gì để nói với em?

Quân Lâm: Có! Đến công ty anh, đến đây đi ~

Mộ Mục:....

Mộ Mục: Trên diễn đàn trường em có cái topic kia, chắc anh là người xử lý việc này đi.

Quân Lâm: Em biết rồi à

Mộ Mục: Ừ.

Mộ Mục: Cám ơn anh.

Quân Lâm: Không cần, đây là việc anh phải làm. Chỉ là không nghĩ rằng vẫn bị em biết, em không cần để ý chuyện này, anh đã xử lý tốt…

Lần thứ hai, Mộ Mục nhìn thấy cụm từ “phải làm” kia, lại nhìn người nọ có chút vụng về mà an ủi, không khỏi mắng một câu “Ngốc”, nhưng khóe miệng đã nhếch lên độ một cong, có thể hiểu rằng tâm tình của cậu đang rất tốt.

Ngón tay thon dài tiếp tục lướt lên bàn bàn phím, nhẹ nhàng bay lượn, trên màn ảnh cũng đánh ra một hàng chữ.

Mộ Mục: Ngày mai cùng nhau ăn cơm đi.

Quân Lâm: Được, em muốn ăn gì, anh đi chuẩn bị.

Mộ Mục: Đến nhà em ăn cơm.

Tiếp tục bị dọa sợ đến sững sờ, Cảnh Dực Tước theo bản năng trả lời một câu “Được”, sau đó liền lâm vào tâm trạng lo lắng.

Cảnh Dực Tước phát hiện, từ khi gặp phải Mộ Mục, sự bình tĩnh và trí thông minh của hắn đều bị tuột xuống đến giới hạn cuối. Thế nhưng hắn lại thích thú, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

————————————————————————————

Sau ngày đó, tâm tình của Cảnh Dực Tước lâm vào tình trạng khẩn trương, dĩ nhiên, những người khác đều nhìn không ra sự căng thẳng đó.

Nhưng mà trong hội nghị, hắn thỉnh thoảng lại thất thần, văn kiện chưa ký tên cũng đưa cho người ta, lại hỏi thư ký những vấn đề kỳ quái, làm cho tập đoàn Cảnh thị từ trên xuống dưới phát hiện BOSS của họ không bình thường.

Đồng thời, chuyện này cũng khiến cho một tên lưu manh tức giận.

An Trưng Vũ không thèm gõ cửa, lập tức tiến vào phòng làm việc của Cảnh Dực Tước, bắt gặp lão đại nhà mình đang cầm một cây bút đến ngẩn người.

“Này!” An Trưng Vũ đến gần, sau đó lười biếng mà dựa lên bàn làm việc, ngón tay gõ gõ trước mặt Cảnh Dực Tước.

Ánh mắt Cảnh Dực Tước bắt đầu tập trung, để bút xuống, khép văn kiện lại, ngón tay ấn ấn giữa chân mày, “Sao cậu lại tới đây, rãnh rỗi như vậy?”

“Judy nói là gần đây anh có chút khác thường, cho nên tôi mới đến đây để quan tâm anh đó, xem xem, người anh em như tôi đối với anh thật tốt ~” An Trưng Vũ nhào lên ghế sô pha, thư thái mà nằm xuống.

“Thư ký mới của tôi lúc nào lại thân thiết với cậu như vậy?” Tâm tình của Cảnh Dực Tước hơi tốt lên, cầm bút ký lên văn kiện, “Còn nữa, việc kia đến đâu rồi?”

“Còn cần chút thời gian, anh biết mà, hồi trước chơi bời hơi quá mức một chút, ông già nhà tôi thu lại mạng lưới tình báo của tôi mất rồi. Cho nên không nhanh như vậy.” An Trưng Vũ một mặt bất đắc dĩ, “Đúng rồi, anh xác thực rất khác thường, cái tên cuồng công việc như anh cư nhiên có thể xuất thần với văn kiện. Mâu thuẫn với chị dâu sao?”

“Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu lại ” Cảnh Dực Tước vứt cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.

Bị hàn khí của Cảnh đại thiếu đông lạnh, An Trưng Vũ đầu hàng, “Được rồi được rồi, là tôi nói sai. Vậy anh và chị dâu thế nào, có theo đuổi được chưa?”

Cảnh Dực Tước có vẻ như chuyên chú xem văn kiện, “Cậu ấy đã đáp ứng.” Nhưng lỗ tai lại hồng hồng.

“Chúc mừng nha ~” An Trưng Vũ dùng ngữ khí không đứng đắn nói lời chúc mừng.

“Cảm ơn.” Cảnh Dực Tước chần chờ một chút, nhưng vẫn hỏi, “Tới nhà cậu ấy ăn cơm, nên tặng lễ vật gì?”

An Trưng Vũ chấn kinh, lập tức từ trên ghế salon nhảy xuống, “Tiến triển nhanh như vậy, đến mức đi gặp gia trưởng luôn rồi! Lần trước tôi tới còn thấy anh cau mặt cau mày mà?”

Cảnh Dực Tước bị An Trưng Vũ hỏi đến nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn là làm mặt than nghiêm nghị toả ra hơi lạnh.

“Cái này… Tôi cũng không biết đâu, anh biết mà, xưa nay tôi chỉ có tình nhân, chưa bao giờ đến nhà vợ ăn cơm.” An Trưng Vũ cười mỉa mai, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Cảnh Dực Tước, liền bỏ chạy.

Lúc An Trưng Vũ đi rồi, Cảnh Dực Tước khép văn kiện lại rồi đặt qua một bên, mở tư liệu tìm thấy trên internet ra, “Những điều cần chú ý khi gặp bố vợ”.

Lại nhìn “Văn kiện” đã xem qua hai lần, Cảnh Dực Tước giơ tay lên, nhìn đồng hồ, hai giờ.

Sao lại trễ thế này! Cảnh Dực Tước vội vã cầm điện thoại lên, “Judy, hủy hết lịch trình của tôi đi, nếu sau đó có người đến tìm thì nói tôi không có ở đây.” Tiếp theo liền nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác, bước chân có chút dồn dập đi ra ngoài.

Sáu giờ chiều.

Cảnh Dực Tước mặc một thân âu phục giày da, mang theo một đống quà tặng đứng ngoài nhà Mộ Mục.

Đứng một lúc thật lâu nhưng lại không nhấn chuông cửa.

“Tước, sao anh không vào?” Mộ Mục từ trên xe Tác Tịch đi xuống, hỏi thân ảnh đã căng thẳng đến mức cứng ngắc kia.

“Anh cũng mới vừa đến.” Lần đầu tiên, Cảnh Dực Tước treo khuôn mặt than nghiêm túc mà nói chuyện với Mộ Mục.

“Xin chào, tôi là Trác Tịch.” Lúc này Trác Tịch cũng đã xuống xe.

“Cảnh thiếu, nếu như không chê tôi ỷ lớn mà nhiều lời, cậu cũng gọi là tôi là chú Trác đi.” Trác Tịch nhìn Cảnh Dực Tước đã từng có một cuộc sống bừa bãi trước kia, giờ phút này dáng dấp lại căng thẳng như thế, liền biết hắn cũng giống mình, yêu thảm cái người kia, thái độ không khỏi hòa hoãn hơn.

“Chú Trác.” Trên mặt Cảnh Dực Tước nặn ra một nụ cười.

“Không muốn cười thì đừng cười.” Mộ Mục nhìn thấy tuấn nhan hơi vẹn vẹo của hắn thì cảm thấy có chút đau răng. Nhưng mà cậu cũng biết đó là do quá khẩn trương, vì vậy nắm lấy tay của hắn, “Đừng lo lắng.”

Sau đó nhanh chóng bấm chuông cửa, người đến mở Lý quản gia.

“Cha, con đã trở về.” Mộ Mục nói với thân ảnh trong phòng khách.

Mộ Thần vừa định thả tờ báo xuống, nở nụ cười từ ái với Mộ Mục.... Lại nhìn Cảnh Dực Tước theo sát phía sau cậu.”Sao cậu ta lại đến đây!”

“Chào bác.” Cảnh Dực Tước có chút luống cuống tay chân tiến vào, lại nghe thấy Mộ Thần tức giận hỏi một câu như thế nên cứ sợ Mộ Mục bị trách cứ, liền vội vàng tiến lên cung kính mà thăm hỏi, nặn ra nụ cười, làm theo kịch bản trên internet nói, “Đây là một chút quà nhỏ của cháu, hi vọng bác thích.”

Có trời mới biết, Cảnh Dực Tước hắn còn chưa bao giờ cung kính với cha hắn như thế, chỉ có thể cảm thán anh hùng khó qua ải mỹ nhân?!

Mộ Thần biết Cảnh Dực Tước là do Mộ Mục mời về, cho nên cũng không tiếp tục truy cứu, không thể làm gì khác hơn là châm chọc chồng lễ vật kia, “Tôi có già như thế sao! Cần gì mấy thứ đó!” Mộ Thần chỉ vào mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho người cao tuổi, đầy mặt ghét bỏ.

Chỉ có thể nói, cha Mộ diễn quá sâu rồi. Làm ra bộ dáng cay nghiệt này, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy ông như muốn chỉ giáo người khác. Đặc biệt là trong mắt Trác Tịch, dù ông có làm cái đi chăng nữa cũng đều rất mê người. Lúc nãy vừa nghĩ tới việc giúp Cảnh Dực Tước nói chuyện, vậy mà một khắc nhìn thấy Mộ Thần liền quăng chuyện này ra sau ót.

Người của Mộ gia dạy dỗ người yêu của mình thật tốt đó ╮(╯▽╰)╭..... Xem xem, trước kia cả hai đều là quỷ súc, thế nhưng sau này đều trở thành trung khuyển ~ quá vỡ mộng có phải hay không ~

Mà Cảnh Dực Tước đối mặt với sự châm chọc của cha Mộ, cũng chỉ có thể cười cười, nhưng tiểu nhân trong lòng đã rơi đầy nước mắt, mợ nó, ai ở trên mạng bảo mua những thứ đồ này, đây không phải là hại người sao, thật đáng kéo ra ngoài bắn giết mấy phút!!

Cuối cùng dưới sự hòa giải của Mộ Mục, vở kịch mang tên gặp gia trưởng này cuối cùng cũng coi như không quá nặng nề.

Ngoài mặt bọn họ vẫn là người một nhà hòa thuận vui vẻ ~ được rồi, là cha Mộ còn chưa biết Cảnh Dực Tước đã đem bảo bối nhỏ của mình lừa gạt đến tay một nửa, nếu không thì kẻ nhi khống như ông sẽ không chịu nổi đâu!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.