Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, giáo sư Snape sải bước vào. Ông vẫy đũa phép, cửa sổ đóng lại và rèm cửa cũng phũ xuống lập tức. Cả phòng học chìm vào một bầu không khí ảm đạm, u ám, còn nhóm phù thủy nhỏ cũng nhanh chóng ổn định trật tự.
Hermione vội đóng sách lại, tập trung vào buổi học trước mặt.
Xong tiết học Độc dược đầu tiên của buổi chiều, cả ba nhóc đều mệt mỏi đến ngất ngư, sau đó còn phải vội vã chạy đến khu căng tin để kịp tham gia buổi học cộng đồng. Lúc này, sảnh căng tin đã hoàn toàn thay đổi. Bốn chiếc bàn dài đã được dời ra các góc; ở giữa là một cái bục cao hình tròn, đường kính khoảng 20 mét, cao chừng 3 mét.
“Đó là gì thế?” Ron hỏi.
“Có lẽ đó là nơi giáo sư sẽ đứng giảng bài? Hôm nay có rất nhiều người ở đây.” Harry ngắm nhìn xung quanh. Hay quá nhỉ, hơn 1/2 số lượng học sinh toàn trường đều đến đây, thậm chí còn có đám phù thủy lớp 1 và lớp 2 nữa.
Được quần chúng hoan nghênh đến vậy à? Đừng nói là lại thêm một phiên bản khác của giáo sư Lockhart nữa nha? Harry nghĩ thầm.
Harry chỉ vừa suy nghĩ như thế, Ron đã lẩm bẩm huỵch toẹt ra: “Có khi nào lại là một giáo sư Lockhart khác nữa không?”
“Không bao giờ nhé! Mình đã từng tiếp xúc với giáo sư Heip rồi. Pháp-thuật-không-cần-nói-thành-lời của thầy ấy vô cùng xuất sắc nha! Hơn nữa, giáo sư Lockhart ấy, thầy ấy ...” Hermione chợt ngập ngừng.
“Pháp thuật gì á?” Harry chưa nghe rõ.
“Pháp-thuật-không-cần-nói-thành-lời! Một số phù thủy siêu mạnh có thể thực hiện các loại bùa chú mà không cần hô lên câu thần chú ấy thành lời. Điều này lại rất thuận tiện trong trường hợp bồ muốn phóng ra một câu thần chú độc ác.” Ron giải thích.
Cả hai đứa nhóc đều phớt lờ ý kiến đánh giá của nhóc Hermione về giáo sư Lockhart.
Có cần thảo luận về vấn đề này hay không?
Hermione liếc nhẹ Ron một cái.
Còn Harry cũng suy nghĩ một lúc; nếu nói như thế, vậy người giáo sư này nghe có vẻ khá hay ho nhỉ? Nó lại càng có hứng thú hơn với buổi học cộng đồng sắp diễn ra.
Trên thực tế, cả nó và Ron đều không muốn đến tham gia buổi học này, vì lớp này đâu có liên quan gì đến cả nhóm, đúng không? Harry và Ron đến đây là do bị Hermione tóm đi cùng. Theo con bé, “cả đám cần phải chọn cho mình một vài môn học tùy chọn ở năm lớp 3. Do đó, có cơ hội để xem trước một trong những môn tùy kia vào thời điểm hiện tại, chẳng phải là tốt hơn hay sao?”
Hơn nữa, Hermione cũng muốn xem trình độ giảng dạy của Felix như thế nào. Cơ mà, con bé từng đọc cuốn “Khám phá các Cổ ngữ Runes” do Felix viết, từ đó càng đặt nhiềm niềm tin vào vị giáo sư mới này hơn.
Ừm, điều này cũng tương tự với niềm tin khi đặt vào giáo sư Lockhart vậy.
Mười phút sau, trong khoảng thời gian này, lại có thêm một số học sinh khác lần lượt chạy đến. Đồng thời, còn có một vài giáo sư đến tham gia náo nhiệt nữa. Có vẻ như, đây không phải là một lớp học, mà là một bữa tiệc lớn vậy.
Và khi vừa thoáng nhìn thấy Lockhart, Harry vội vàng cúi đầu xuống nhằm tránh né tầm mắt của vị giáo sư đang “gây tranh cãi” kia.
Gặp phải thầy ấy, cứ luôn có cảm giác nào đó rất không hay!
Mấy ngày gần đây, Harry gặp phải ba chuyện khá đau đầu. Vấn đề thứ nhất là các buổi luyện tập Quidditch, kế đó là giáo sư Lockhart và cuối cùng là một nhóc học lớp 1 tên Colin Creevey.
Ngoại trừ vấn đề luyện tập Quidditch khiến thằng nhóc vừa đau đớn vừa vui vẻ, Harry luôn luôn lẫn trốn ngay khi gặp hai người còn lại kia!
Đã đến giờ bắt đầu buổi học, Felix lập tức xuất hiện. Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt - giống hệt màu mắt của bản thân; tóc vểnh nhẹ lên; khuôn mặt tươi cười; thoạt trông cứ tưởng hắn chỉ vừa 17, 18 tuổi.
Thực sự rất giống giáo sư Lockhart!
Nhiều học sinh lớp dưới thầm nghĩ, và các nhóc ấy thực sự sợ hãi trước bộ trang phục đậm-chất-thể-hiện này.
Felix bước qua đám đông, nhảy nhẹ nhàng lên bục. Hắn cầm đũa phép nhìn xung quanh, đám đông cũng dần dần yên tĩnh lại.
Trong tầm mắt của Harry, cây đũa phép của vị giáo sư kia có khắc một biểu tượng bí ẩn nào đó. Tiếp theo, giọng nói của giáo sư Heip len lỏi qua qua lỗ tai của nó; âm lượng không lớn nhưng rất rõ ràng, tựa như vị giáo sư kia đang ghét sát vào tai nó mà nói chuyện vậy.
“Chúng ta chính thức bắt đầu tiết học.”
Nhìn những phù thủy nhỏ trong khán đài, “Tôi, Felix Heip, hiện đang đảm nhiệm vai trò giảng dạy môn Cổ ngữ Runes.” Hắn vẫy đũa phép, vẽ ra tên của mình.
Ngay sau đó, hắn hỏi câu đầu tiên.
“Có ai biết, Cổ ngữ Runes là gì không?”
Vèo!
Hermione vô thức giơ tay lên; trước khi con bé kịp nhận ra, cơ thể của nhóc ấy đã tự hành động rồi.
“Xin mời tiểu thư Granger.”
Felix gật đầu với con bé.
Hermione mở miệng nói: “Cổ ngữ Runes còn được gọi là văn tự phép thuật cổ đại, là một loại chữ viết được sử dụng bởi các phù thủy vào mấy trăm năm trước. Các phù thủy cổ đại sử dụng nó để ghi chép lại các loại phép thuật. Vì vậy, các phù thủy ngày nay chủ yếu nghiên cứu để tìm ra cách phiên dịch loại ngôn ngữ cổ đại này. Tuy nhiên, Cổ ngữ Runes cũng là một trong những nguồn sức mạnh của các phù thủy thời cổ kia.
Câu bổ sung cuối cùng xuất phát từ quyển “Nghiên cứu chuyên sâu về Cổ ngữ Runes” mà con bé từng đọc.
“Tốt lắm, cộng 5 điểm cho nhà Gryffindor.”
Felix bắt đầu giới thiệu về lịch sử và quá trình phát triển của Cổ ngữ Runes. Hắn nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, vì phần này không mấy quan trọng; ít nhất, là do bản thân hắn nghĩ rằng phần này chẳng quan trọng.
Và đám phù thủy nhỏ dưới kia cũng không thể nhớ nổi.
“Các trò chỉ cần nhớ rằng, Cổ ngữ Runes là một cây cầu, kết nối phép thuật cổ đại và phép thuật hiện đại. Đồng thời, nó cũng kết nối thuật giả kim cổ đại và thuật giả kim hiện đại.”
Felix gật đầu hài lòng khi thấy các cô cậu phù thủy nhỏ bắt đầu xì xầm về chủ đề này.
“Nhưng thưa giáo sư, thế thì tại sao tất cả chúng ta đều phải học cách phiên dịch Cổ ngữ Runes vậy?” Một nữ sinh lớp trên đến từ nhà Ravenclaw giơ tay hỏi.
Felix nhìn con bé:
“Có 2 lý do chính.
Lý do đầu tiên, việc phiên dịch Cổ ngữ Runes xuất phát từ quan điểm chủ đạo trong thế giới phép thuật hiện tại.
Còn theo quan điểm của tôi, Cổ ngữ Runes có thể được chia thành 2 nhóm chính, bao gồm cổ ngữ và ngôn ngữ phép thuật. Nhóm đầu tiên chính là loại chữ viết được các phù thủy cổ đại sử dụng, còn nhóm thứ hai chính là một loại sức mạnh mà các phù thủy cổ đại từng nắm giữ. Chỉ là, hai nhóm ấy đã tự tác động và biến thiên lẫn nhau trong suốt một quãng thời gian khá dài, khiến con cháu đời sau khó có thể phân chia rạch ròi được.
Những người đi đầu trong ngành này đại diện cho các quan điểm chính thống. Họ coi việc kế thừa và nghiên cứu các bản thảo Cổ ngữ Runes là trách nhiệm của chính mình. Dựa trên thực tế, điều này thực sự hữu ích. Các trò phải biết rằng, hầu hết những kiến thức về các phù thủy cổ đại mà chúng ta từng học đến đều xuất phát từ những người dẫn đầu theo quan niệm chính thống kia.
Lộ trình này tương đối đơn giản ở ngưỡng cửa bắt đầu, và thậm chí là các trò cũng có thể bắt tay thực hiện ngay bây giờ.
Nhưng nếu các trò muốn trực tiếp nắm giữ sức mạnh của các phù thủy cổ đại thông qua các bản Cổ ngữ Runes thì... rất rất khó, siêu khó luôn. Để làm được điều đó, các trò chẳng những phải có một trình độ phép thuật xuất sắc, mà còn phải sở hữu một năng lực nghiên cứu ưu việt nữa.”
Các phù thủy nhỏ cũng phần hiểu, phần không, nhưng cơ bản là nắm rõ ý chính mà hắn đang truyền đạt. Tóm lại, việc nghiên cứu Cổ ngữ Runes thực ra có hai nhánh, lấy nhánh phiên dịch làm chủ đạo. Ưu điểm của nhánh này là bắt đầu đơn giản, không có yêu cầu cao về tố chất cá nhân của từng phù thủy, thậm chí cả Á phù thủy cũng có thể. Thế nhưng, nếu muốn nghiên cứu ra ngô ra khoai thì phải mất rất nhiều thời gian.
Trong thế giới phù thủy, không ít các trường hợp vừa nghiên cứu một vấn đề nào đó là kéo dài suốt mấy thập niên, cuối cùng tự biến bản thân mình thành một phù thủy già lẩm cẩm.
Phân nhánh còn lại trong ngành Cổ ngữ Runes chính là tập trung vào việc nắm giữ sức mạnh của các phù thủy cổ đại. Phạm trù này rất khó để bắt đầu. Do đó, nếu trò nào không phải là một học sinh ưu tú và ham học hỏi, thôi thì đừng ham hố quá nhiều về nhánh này.
Felix dừng lại một chút để mọi người có thời gian tiêu hóa, sau đó cười nói: “Quay lại câu hỏi vừa rồi, về lý do thứ hai - bởi vì không học thì sẽ không biết gì để mà đi thi.”
Các phù thủy nhỏ bên dưới đột nhiên nghẹn hết cả lời; lý do này... quá vững chắc rồi.
“Tuy nhiên, cá nhân tôi nghĩ rằng ...” Felix nói: “Việc cho phép các trò chạm nhẹ vào mảng ứng dụng thực tế của Cổ ngữ Runes sẽ góp phần truyền thêm cảm hứng tích cực, nhằm giúp các trò có hứng thú hơn đối với môn học này.”
“Thầy định dạy phép thuật cổ đại cho chúng em à?” Một đứa trong cặp anh em sinh đôi chợt hét lên.
Felix lắc đầu, “Không, phép thuật cổ đại rất mạnh mẽ và khó kiểm soát. Thế nên, tôi không định dạy các trò về những kiến thức này. Huống chi, tôi chỉ mới vừa bắt đầu nghiên cứu về phương diện này mà thôi.
Được rồi! Phần lý thuyết đã kết thúc. Vì là một buổi học cộng đồng, tôi sẽ không giảng quá nhiều về mặt lý thuyết chuyên môn...
Ngay sau đây, là đến màn trình diễn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.