Đời xuống dốc phải vay tiền của sư
Bị Phổn, người chồng đầu gối tay ấp suốt mười năm bỏ lại cùng một con chó, tôi có cảm giác mình cũng chẳng khác gì một con chó. Mỗi khi Phổn lấy cớ về thăm mẹ để vui thú cùng tình nhân tôi chỉ biết đau lòng, cơm nước chẳng muốn ăn, đêm đêm uống thuốc an thần mới chợp mắt được. Thời gian đó, tôi luôn trong tình trạng rất tồi tệ, chẳng dám ra ngoài bởi mọi người ở trong mọi người ở Mae Klong đều biết chồng tôi đã đi theo người phụ nữ khác.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ nhiều hơn, giống như hồi tôi ở Nhật Bản, tình trạng rất tồi tệ, uống đến mức bị ảo giác, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi thứ. Một buổi sáng, tôi mơ hồ thấy như có người đang hiếp mình liền vùng dậy, chạy ra khỏi phòng ngủ trèo lên bờ tường trước nhà, trên người mặc độc một cái quần lót. Nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao lúc đó tôi có thể trèo lên được rồi gọi cảnh sát 191 đến giúp tôi xuống. Khi tỉnh lại, tôi xấu hổ với hàng xóm đến mức không dám ra khỏi nhà. Có người kể chuyện đó cho bố mẹ Phổn nghe, khiến cho bố mẹ Phổn càng ủng hộ Phổn chia tay với tôi.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ... trong khi bên cạnh tôi đã không còn ai, đến cả người bạn tôi từng thân thiết nhiều năm cũng xô xát với tôi đến mức cùng bị đưa đến đồn công an. Hồi đó tôi giống như bị ma nhập vậy, nhiều người còn cho là đáng đời tôi. Không một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209451/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.