Gặp gỡ Forrest Dave tại Bahrain
Tôi làm quen với một người bạn mới. Chị ấy khoảng bốn mươi mốt tuổi, hơn tôi một hay hai tuổi gì đó. Chị làm việc trong một quán bar Nhật và rủ tôi đến làm cùng vì thấy tôi có thể nói được tiếng Nhật. Tôi làm việc trong quán bar Nhật đó nhưng không nói cho bất kỳ người nào trong gia đình biết chuyện tôi đã bỏ việc trong khách sạn. Tôi chỉ nói với họ mình phải chuyển sang làm ca đêm.
Công việc ở bar Nhật không mang lại nhiều thu nhập cho lắm. Tiền công từ dịch vụ ngồi tiếp rượu khách cũng không bõ để trả tiền xe đi lại, tiền trang điếm, ăn mặc. Nhiều hôm tôi còn phải mượn tiền bạn để đi xe về nhà. Các bạn của tôi ai cũng khó khăn cả. Một lần nữa, tôi cảm thấy mình bắt đầy gặp khó khăn về tiền bạc. Tôi suy nghĩ rất nhiều và tính cách để được ra nước ngoài lần nữa. Thực tế thì tôi cũng có ý định ra nước ngoài lâu rồi nhưng vấn đề là tôi còn có “con yêu” cần phải chăm sóc. Tôi đã nuôi chú chó tên Chúp này được gần mười năm, cũng trải qua hoạn nạn, vui buồn với nó. Nhiều lúc, tôi ngồi khóc, nó cũng ngồi nhìn tôi và hình như nó hiểu tôi đang rất buồn, đang khóc. Chúp giống như đứa con của tôi, khi tôi có tiền thì nó cũng được ăn ngon. Mẹ tôi biết tôi yêu thương Chúp như con nên cũng yêu nó như cháu mình vậy.
Một hôm có một người bạn đến giới thiệu tôi đi làm việc ở Bahrain.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209417/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.