Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát nghe nhưng họ không tin tôi, đã thế còn đem chuyện của tôi cho cánh nhà báo đưa tin trên trang nhất của nhiều tờ báo nói tôi đánh thuốc mê người khác để cướp tiền. Tôi bị giam ba ngày mà không được phép liên lạc với người nhà vì hồi đó vẫn chưa có điện thoại di động như bây giờ. Chị gái đến thăm tôi ở trại giam vì thấy hình của tôi trên báo. Sau đó, người khách kia đến tìm tôi trong trại giam. Tôi rất giận và nói với hắn:
“Đáng lẽ anh không nên đối xử với tôi như thế này. Giờ tôi đã không thể được sang Nhật với chồng”.
Người khách đó xin lỗi tôi, nói anh ta thấy hối hận về việc mình đã làm và hứa sẽ làm chứng là tôi không ăn cắp tiền bạc của anh ta. Sau đó cảnh sát cũng trả lại tiền cho tôi nhưng họ nói tôi chưa được thả vì vụ của tôi đã bị đưa ra khởi tố hình sự. Nguyên nhân là bởi họ phát hiện thấy trong người tôi có dấu vết của chất gây nghiện, tạo ảo giác, ảnh hưởng đến trí não. Thế mà tôi chưa từng biết trước đó loại thuốc mà tôi uống trong suốt mười năm qua nằm trong danh mục thuốc gây nghiện loại hai.
Ngày tuyên án tôi, người đàn ông đó cũng đến nghe phán quyết. Tòa án quyết định phạt tôi bảy năm tù giam, nhưng vì khai báo thành khẩn nên tôi được giảm án xuống một nửa, còn ba năm sáu tháng.
Tôi gần như ngất lịm trước tòa và khóc như mưa. Tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209409/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.