Các bạn của tôi đều ồ lên cười ngặt nghẽo rồi nói:
“Lần này thì tự mình làm tự mình chịu nhé”.
Nửa đêm hôm đó, Pi và Uôn đến quán chơi thật. Tôi lóng ngóng hết sức và thấy ngượng ngùng với người ta, không biết giấu mặt vào đâu. Thật sự thì, tận sâu trong lòng tôi cũng thấy thích Pi, nhưng tôi nghĩ điều đó chắc sẽ không thể thành hiện thực. Các bạn của tôi ai nấy đều rất xinh đẹp, chắc gì đã đến lượt tôi. Chúng tôi chơi với nhau một thời gian thì Pi thú nhận thực sự anh ấy cũng có cảm tình với tôi. Và thế là từ đó chúng tôi trở thành người yêu của nhau. Tôi từng hỏi anh:
“Tại sao anh không thích các bạn em. Ai cũng xinh đẹp cả”.
“Anh không thích con gái uống rượu”. Anh trả lời “Trong nhóm chỉ có mình em là không uống rượu”.
Tôi biết, điều quan trọng là Pi chưa từng thấy tôi ra ngoài tiếp khách nên mới thích tôi. Từ đó, tôi ngày càng trở nên yêu anh hơn và yêu bằng cả tấm lòng. Tôi bắt đầu mua sắm, đầu tư đủ thứ cho anh. Thật sự thì tôi cũng có thu nhập từ việc thỉnh thoảng trốn đi tiếp khách nhưng không thường xuyên lắm. Bởi vì tôi cũng cần phải có tiền để gửi về cho gia đình. Nakayama cũng cho tôi tiền gửi tiền về nhà nhưng không nhiều như tôi mong muốn. Bởi tôi luôn muốn có đủ tiền để có thể mua được nhà mới. Thỉnh thoảng ở nhà cũng gửi thư sang xin thêm tiền. Mỗi lần như thế, tôi cũng cố gắng kiếm tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209386/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.