Sáng hôm sau tôi và A ma lên đường đi Hồng Kông. Tôi vô cùng hồi hộp, đến mức lúc ngồi trên máy bay tôi không hề ngủ chút nào chỉ mải nhìn bầu trời, nhìn mây trôi. Cảnh đó khiến tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, muốn được bay như thế này mãi mãi, muốn được bay dài hơn ba tiếng. Tôi nhớ bố từng nói rằng mọi thứ trên máy bay đều miễn phí, ăn cũng miễn phí và nếu thứ nào không ăn có thể lấy mang về. Tôi cũng giữ lại một số thứ như là bánh để mang về. Tôi cũng nhớ bố từng lấy nước hoa để trong nhà vệ sinh trong máy bay mang về nhà và cả chăn đắp nữa, vì thế tôi cũng làm theo y như bố. Tôi lấy nước hoa trong nhà vệ sinh trên máy may và cũng gấp chăn cho vào trong túi xách mang về. Tôi biết tôi đang ăn trộm đồ của người ta nhưng tôi muốn có chúng, thêm nữa cũng không phải chỉ mình tôi làm điều này. Tôi nhìn thấy vài người cũng giống như tôi. Tôi nghĩ: “Hay đây! Lần này cũng có người chôm đồ giống mình. Dù sao cũng có người chôm cùng”. Cuối cùng tôi cũng thoát được, thật là may mắn! Tôi trộm đồ cũng giỏi đấy chứ!
Đến sân bay Hồng Kông, tôi và A ma bị phỏng vấn thật. Họ hỏi tương đối nhiều và rất chi tiết ví như hỏi chúng tôi ra khỏi nhà lúc mấy giờ, ăn cơm ở đâu, ăn những gì, tiền ăn hết bao nhiêu, ngồi xe đến sân bay hay có người đưa ra, nếu ngồi taxi thì tiền taxi hết bao nhiêu, ai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209352/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.