Một hôm, Lếp hỏi tôi:
“Này Nỉnh tao không muốn đi học nữa đâu. Mày nói tao có nên nghỉ học không? Vì đi học tao chẳng hiểu gì cả”.
Tôi nói:
“Tùy mày thôi. Nếu không chịu nổi thì bỏ đi còn nếu muốn học tiếp thì đừng đi làm nữa”.
“Nhưng tao không biết phải làm gì để có nhiều tiền như làm nghề này”. Lếp nói.
Tôi hiểu cảm giác của Lếp vì cô ấy nghĩ giống tôi. Lếp là một đứa trẻ thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình, không có anh chị em. Bố đã có vợ bé và đã có con riêng với bà ta. Ông rất ít khi quan tâm đến Lếp. Còn mẹ Lếp đang làm việc ở Ả Rập và tôi đoán mẹ Lếp chắc cũng đang làm cái nghề giống với nghề của chúng tôi.
Một hôm, có người đến gõ cửa phòng tôi, thật không ngờ người đó chính là chị Wan. Chị ấy đã quay trở lại quán cũ nhưng không gặp tôi ở đó, chắc chị ấy đã hỏi thăm mọi người để biết địa chỉ của tôi. Chị Wan đến tìm tôi vì muốn xin tôi cho ở cùng. Đây là lần đầu tiên chị ấy đến tìm tôi sau hai, ba tháng kể từ ngày đầu tiên đi cùng khách. Tôi điều tra và biết được hôm đó chị Wan được một khách người Nhật đưa đi chơi ở đảo Koh Larn bốn, năm ngày liền. Trước khi về nước, người khách ấy cho chị mấy chục nghìn bạt nên chị đã đi thuê nhà trọ một mình mà không hề quay lại tìm tôi. Chị Wan không muốn tôi đến ở cùng vì chị mê một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-e-ri/2209348/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.