- Mày lo cho thân mày trước đi! Đây không phải là truyện đùa đâu!
Ông bác già vừa cau mày lên tiếng vừa vất vả chống đỡ đợt tấn công từ đám cương thi, nhưng tôi không quan tâm đến lời ổng nói. Tôi mỉm cười nói lớn với chất giọng ồm ồm:
- Tôi không đùa đâu! Mọi người tránh xa ra đi! Để mình tôi xử lý chuyện này!
Ông bác già nhìn về hướng tôi, rồi ông hơi ngạc nhiên không hiểu tôi đang làm cái quái gì nữa. Từ từ ổng do dự rồi ra hiệu cho Xao Jin lùi lại phía sau tôi hồi sức, bọn cương thi nhảy thật nhanh về phía tôi và chĩa đôi bàn tay sắc nhọn chực chờ cấu xé những sinh vật sống trước mặt.
Nhưng hình như chúng không để ý đến sự hiện diện của tôi mà chỉ nhìn về phía hai người kia, tôi nhẹ nhàng đi đến trước mắt bọn cương thi rồi dán từng đạo bùa màu vàng lên trán của chúng không sót một tên nào cả.
Một không gian im lặng bao trùm đại sảnh, những con cương thi đứng bất động như tượng đá khiến ông bác già và tên người tàu sững sờ vì kinh ngạc. Ổng nhìn về phía tôi rồi trợn mắt lên tiếng:
- Sao mày có thể làm được như thế?
Tôi bỏ cái mask thở oxy ra rồi mỉm cười trả lời:
- Tất nhiên là con dùng pháp bảo hiện đại bình thở oxy rồi! Thầy quên là cương thi bị mù à? Bọn chúng chỉ có thể phát hiện sinh vật sống qua hơi thở mà thôi:3
Ông bác già nhìn tôi gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-dao-si/1999504/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.