Tôi chạy thật nhanh về phía nàng và cô bốn, thật khó có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này có lẽ tôi đang trải qua một niềm tin về một hi vọng nào đó, hoặc đơn giản hơn đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
- Đừng lo lắng...! Em không sao đâu... Bôi cao rồi sẽ khỏi...!
- Đùa chẳng đúng lúc tí nào cả...! Nhỏ khờ này...!
Tôi mỉm cười trách yêu nàng, cô bốn vờ ho nhẹ rồi ôn tồn lên tiếng:
- Con mới chỉ vừa thoát được cửa tử thôi...! Nơi này tà khí dày đặc thật sự không tốt...! Ra khỏi đây thì mẹ mới có thể chữa lành vết thương được!
Nàng xua tay có vẻ không muốn xa rời tôi, nhưng lúc này sức khỏe của nàng mới là quan trọng nên tôi nhờ cô bốn đưa nàng ra khỏi địa đạo. Sau khi bóng hai người họ đã biến mất trong màn đêm, tôi quay lại nhìn về phía thầy Toàn, ổng đứng nghiêm nghị nhìn về phía tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất cần.
Tôi nắm chặt đôi tay rồi đưa ra trước mặt thủ thế, ông ta vẫn không có biểu hiện gì là muốn giao chiến với tôi. Rồi ông nhìn về phía khoảng không sau lưng tôi rồi lạnh lùng lên tiếng:
- Hai người họ đã rời khỏi đây rồi...! Ngươi còn e ngại gì nữa mà không xuất hiện...!
Tôi ngạc nhiên chỉ về phía mình như có ý hỏi ổng đang nói chuyện với tôi à, rồi có lẽ tôi cảm nhận được có ai đó đang đi chầm chậm phía sau lưng tôi. Theo phản xạ tôi quay lại nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-dao-si/1999452/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.