Trịnh Giai Nguyệt thấy điện thoại đã bị ngắt thì vẻ mặt vô cùng rối rắm. 
"Có chuyện gì vậy?" Quý Dương cố ý hỏi, giọng điệu hòa nhã. 
Trịnh Giai Nguyệt đặt điện thoại sang một bên, đưa tay ôm cổ anh rồi bĩu môi, nói: "Em không thích người khác uy hiếp em, cảm giác giống như người ta cho rằng em là người tiêu tiền như rác. Cho dù em biết cậu ta luôn muốn sở hữu một bộ lễ phục thật đắt tiền, nhưng mười vạn này đối với em không phải là số tiền lớn, quả thực em có thể giúp cậu ấy đặt một dấu chấm viên mãn lên bức tranh đại học của cậu ấy." 
Nói trắng ra là, cô thấy hơi khó chịu nhưng cảm thấy cô ta cũng rất đáng thương nên muốn bố thí cho cô ta. 
"Giai Giai, em phải có khái niệm về tiền bạc." Giọng điệu Quý Dương có hơi bất lực, anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nói: "Nếu anh không đi làm thì sẽ không có nguồn thu nhập nào, nên anh chỉ có thể tạm thời đảm bảo mức sống của một mình em. Vả lại, chúng ta không có nghĩa vụ phải đáp ứng ham muốn của cô ta. Ai cũng có cuộc sống riêng của họ. Thứ cô ta muốn quá nhiều, bản tính tham lam, em không thể đáp ứng tất cả được." 
Trịnh Giai Nguyệt nhìn anh rồi mới chợt nhận ra, giờ A Dương nhà cô đã từ chức ở công ty, không có lương nữa. 
"Hừm, nếu đó là nguyện vọng cuối cùng của cô ta thì chúng ta cũng không nói gì được. Anh cho em tiền trong thẻ của anh, tránh cho hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-dan-ong-tot/234685/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.