Chương trước
Chương sau
Trịnh Giai Nguyệt thấy điện thoại đã bị ngắt thì vẻ mặt vô cùng rối rắm.
"Có chuyện gì vậy?" Quý Dương cố ý hỏi, giọng điệu hòa nhã.
Trịnh Giai Nguyệt đặt điện thoại sang một bên, đưa tay ôm cổ anh rồi bĩu môi, nói: "Em không thích người khác uy hiếp em, cảm giác giống như người ta cho rằng em là người tiêu tiền như rác. Cho dù em biết cậu ta luôn muốn sở hữu một bộ lễ phục thật đắt tiền, nhưng mười vạn này đối với em không phải là số tiền lớn, quả thực em có thể giúp cậu ấy đặt một dấu chấm viên mãn lên bức tranh đại học của cậu ấy."
Nói trắng ra là, cô thấy hơi khó chịu nhưng cảm thấy cô ta cũng rất đáng thương nên muốn bố thí cho cô ta.
"Giai Giai, em phải có khái niệm về tiền bạc." Giọng điệu Quý Dương có hơi bất lực, anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nói: "Nếu anh không đi làm thì sẽ không có nguồn thu nhập nào, nên anh chỉ có thể tạm thời đảm bảo mức sống của một mình em. Vả lại, chúng ta không có nghĩa vụ phải đáp ứng ham muốn của cô ta. Ai cũng có cuộc sống riêng của họ. Thứ cô ta muốn quá nhiều, bản tính tham lam, em không thể đáp ứng tất cả được."
Trịnh Giai Nguyệt nhìn anh rồi mới chợt nhận ra, giờ A Dương nhà cô đã từ chức ở công ty, không có lương nữa.
"Hừm, nếu đó là nguyện vọng cuối cùng của cô ta thì chúng ta cũng không nói gì được. Anh cho em tiền trong thẻ của anh, tránh cho hai em xảy ra xích mích. Với lại hai người cũng chung phòng ký túc xá, anh sợ cô ta đối xử với em không tốt lại làm anh lo lắng." Quý Dương nói xong thì lấy điện thoại ra, muốn dùng chiêu lấy lui làm tiến.
Không phải cô dùng tiền để duy trì mối quan hệ, chẳng qua là cô thấy Ninh Văn rất đáng thương.
Thật ra Quý Dương lại muốn cô suy nghĩ theo hướng này. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô sẽ cảm thấy hiện giờ Quý Dương rất nghèo. Mà mười vạn lại không ít, đủ cho cô và Quý Dương ăn dùng trong nửa tháng. Vậy nên cô phải trở nên hiểu chuyện, cần kiệm chăm lo việc nhà.
Quý Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Anh cũng sợ cô ta nhắm vào em mà nói em không muốn tiêu tiền cho cô ta, rồi còn nói em chê cô ta nghèo, khinh thường cô ta. Nhưng anh cảm thấy mọi người phải đối mặt với cuộc sống của chính mình, chỉ dồn hết tâm trí cho vẻ bề ngoài thì thực sự có hơi phù phiếm."
Những lời này khiến Trịnh Giai Nguyệt suy nghĩ sâu xa, dường như mức tiêu dùng bình thường của cô chính là mức tiêu dùng cao của Ninh Văn. Cậu ấy quả thật có vẻ như cố ý tiếp cận cô, đôi khi còn cố ý than vãn, so sánh với cô.
"Được rồi, không nói đến cô ta nữa. Điều lo lắng bây giờ chính là làm việc chăm chỉ thế nào để nuôi em đây." Quý Dương thản nhiên đổi chủ đề, ôm cô vào lòng.
Tay Trịnh Giai Nguyệt khẽ đánh vào người anh nhưng không nỡ dùng sức: "Ở chung với anh thì chỉ cần không đói chết là được."
"Sao để em đói chết được! Nhất định đút em ăn no thỏa thích." Quý Dương ghé vào tai cô thì thầm một câu rất mờ ám. Trịnh Giai Nguyệt bất chợt nhớ tới chuyện "nghịch ngợm" đêm qua, mặt cô đỏ ửng lên, yếu ớt gục vào ngực anh, trong ánh hiện lên ý cười ngọt ngào.
Trong lòng cô, Ninh Văn so với Quý Dương, còn thua xa lắm.
Trong trung tâm mua sắm, Ninh Văn đợi năm phút, mười phút, mười lăm phút... Điện thoại vẫn không có tin nhắn nào.
Cô ta từng nghi ngờ điện thoại bị hỏng nhưng chức năng vẫn rất bình thường. Trước kia, cô ta nói như vậy thì Trịnh Giai Nguyệt luôn để ý đến trái tim mong manh của cô ta, sau đó sẽ nhanh chóng chuyển tiền cho cô ta. Nhưng lần này xảy ra chuyện gì vậy?
"Thưa quý cô, tiền đặt cọc cô muốn quét thẻ hay trả bằng tiền mặt?" Cô nhân viên đi đến tươi cười hỏi.
"Hủy đi!" Ninh Văn vừa nói vừa đi ra cửa, trong lòng thầm nguyền rủa Trịnh Giai Nguyệt. Đúng là trông mặt mà bắt hình dong, cô ta không có tiền thì sao chứ? Nếu ngay từ đầu cô ta được đầu thai vào nhà họ Trịnh thì cô ta cũng sẽ có tiền.
Trịnh Giai Nguyệt có gì hay chứ? Ỷ vào trong nhà có tiền nên coi thường cô ta à?
"Thưa cô!" Cô nhân viên trở nên lạnh lùng, trực tiếp ngăn cô ta lại: "Chúng tôi đã thảo luận bộ lễ phục này với cô suốt ba giờ, đã làm mẫu và bản phác thảo, đồng thời còn cho cô xem mấy bộ trong kho nữa. Bây giờ là giờ tan tầm, nếu cô không định chế thì phải trả phí tổn rồi mới được đi."
Vốn nghĩ làm thêm giờ thì sẽ có tiền thưởng, giờ cô ta lại muốn hủy khiến các cô tự nhiên không có việc làm.
"Tôi muốn mua thì mua thôi, còn phải trả phí?" Sắc mặt Ninh Văn tối sầm lại.
"Vâng ạ, phải tính phí. Tổng cộng là ba trăm tệ." Cô nhân viên gật đầu: "Sau khi thanh toán xong, cô có thể đi. Xin hỏi quét thẻ hay là trả tiền mặt?"
Ninh Văn tranh cãi một lúc, thấy không thể thay đổi được nên cô ta chỉ có thể móc từ trong túi ra ba trăm tệ, ném qua hừ lạnh: "Ai không có mấy trăm tệ, bố thí cho mấy người đó." Vừa dứt lời, cô ta quay đầu lại rồi ngẩng đầu, kiêu ngạo bước ra ngoài.
"Ai chưa thấy mấy trăm tệ chứ. Không có tiền mà còn giả vờ giả vịt. Nếu không có cô Trịnh thì chúng tôi sẽ tiếp đón người nghèo kiết xác như cô sao?"
"Đúng đó! Không có tiền mà còn giả vờ làm đại tiểu thư. Định chế lễ phục thì cô ta là người yêu cầu nhiều nhất, cuối cùng lại không mua nổi. Cười chết mất!"
"Giày và túi xách của cô ta đều là hàng nhái, còn dám mặc ra ngoài nữa chứ. Tưởng người ta không nhìn ra được à?"
...
Giọng nói chế nhạo của mấy nhân viên vang lên sau lưng cô ta, Ninh Văn tức giận đến mức đỏ bừng cả cổ, vội bước nhanh ra ngoài, chạy trối chết. Cô ta tính món nợ này lên người Trịnh Giai Nguyệt, trong lòng tràn đầy tức giận.
*
Quý Dương dưỡng thương hai ngày, vết bầm tím nơi khóe miệng tiêu tan. Trịnh Giai Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đã là cuối tuần nên cô trở về ký túc xá.
Ninh Văn thấy cô thì nỗi hận trong lòng dâng lên, nhưng trước giờ, cô ta luôn nhẫn nhịn rất khá, mang theo khuôn mặt tươi cười chào hỏi: "Giai Nguyệt, cậu mang theo gì vậy? Cho mình đúng không?"
Cô ta đang đợi Trịnh Giai Nguyệt trả lời.
Sau vài năm cô ta trù tính cẩn thận, mối quan hệ của Trịnh Giai Nguyệt và hai người bạn cùng phòng vô cùng lạt lẽo, để không bị cô lập, chỉ có thể chơi với cô ta. cô ta còn tỏ ra mình là một cô gái thông minh tài giỏi, nói xấu hai người kia rất nhiều, như thể chỉ có mình cô ta là tốt nhất.
Nếu là trước kia, Trịnh Giai Nguyệt sẽ thuận miệng đáp lại. Tâm tính cô vốn đơn giản, người trong nhà nuông chiều, Quý Dương lại cưng chiều thành thói, nào có khi nghĩ nhiều. Kết quả là hai người còn lại cùng phòng ký túc xá không vui vẻ gì, lười qua lại với cô.
"Mình mang cho cả ba cậu." Trịnh Giai Nguyệt mỉm cười, đưa cho cô ta một phần, sau đó đi đến bàn bên cạnh Lý Vũ Nhi: "Cái này cho cậu."
Đối phương nhận quà mà lo lắng: "Cảm ơn."
Một người bạn cùng phòng còn lại là Trần Khả. Cô ấy cũng hơi ngơ ngác, ngày thường chỉ có một mình Ninh Văn tự biên tự diễn, các cô cũng lười bóc mẽ, chỉ coi như Trịnh Giai Nguyệt ngu ngốc.
Bánh ngọt của nhà Lý Phúc Ký vừa đắt tiền vừa đông khách, phải xếp hàng lâu lắm mới mua được nên đương nhiên các cô phải nhận, trong lòng có chút cảm động.
"Không có gì! Nhân lúc còn nóng mau ăn đi." Trịnh Giai Nguyệt nhẹ nhàng nói, trở về chỗ của mình.
A Dương nhà cô quả nhiên nói đúng. cô không thể ngăn cách mọi người ra khỏi thế giới của mình, lần nào cũng chỉ mua có mỗi một phần rất dễ khiến người khác bất mãn. Bọn họ đều là bạn cùng phòng của nhau, nên chung sống một cách hòa bình. Tất cả đều đã trưởng thành, sắp tốt nghiệp, sau này có thể sẽ không gặp nhau được nữa, nhất định phải trân quý khoảng thời gian này.
Ninh Văn rất bất mãn cầm lấy túi. Nhưng lúc này đang có nhiều người, đương nhiên cô ta không thể nói chuyện tùy tiện, chỉ có thể thầm nhủ đợi lát nữa đi ăn cơm, nhất thiết phải tẩy não Trịnh Giai Nguyệt.
"Mà này, Vũ nhi, lần trước cậu nói muốn đổi công ty thực tập, đúng không? Công ty của mình cũng đang tuyển thực tập sinh." Trịnh Giai Nguyệt đột nhiên nói.
"Thật sao?" Giọng nói của Lý Vũ Nhi đầy vẻ ngạc nhiên.
"Vừa lúc đang thiếu người. Nếu cậu muốn đi, mình có thể dành chỗ cho cậu, nhưng cậu vẫn phải tự viết đơn đăng ký." Trịnh Giai Nguyệt gật đầu.
"Vậy mình được không?" Trần Khả vội hỏi.
Trịnh Thị là một công ty lớn, nếu được vào làm thì có thể học hỏi thêm rất nhiều thứ, nên cơ hội phỏng vấn rất khó có được.
"Bây giờ mà đổi đơn vị thực tập chắc là không tốt lắm đâu." Ninh Văn cắt ngang.
Mâu thuẫn lớn nhất giữa Trịnh Giai Nguyệt và hai người bạn cùng phòng ký túc xá chính là cô chỉ sắp xếp công ty thực tập cho một mình cô ta. Nếu chuyện này được giải quyết thì chẳng phải họ sẽ không còn gì bất hòa nữa sao? Vậy thì sau này cô ta muốn giật dây hay lợi dụng cô sẽ không còn dễ dàng nữa.
"Có gì mà không tốt chứ? Đều là làm thực tập sinh cả mà." Trần Khả chậm rãi liếc cô ta: "Cậu không muốn cho chúng tôi đi à?"
Ninh Văn là loại người trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Người ngoài có lẽ không biết, nhưng cô ấy và Lý Vũ Nhi lại biết rất rõ.
"Làm gì có chứ?" Vẻ mặt Ninh Văn ngượng ngùng: "Nếu Quý Thị còn tuyển thực tập sinh thì mình cũng muốn giới thiệu các cậu đến đó rồi."
Quý Thị có ưu thế hơn Trịnh Thị một chút, lại là ở bộ phận của Quý Dương, vẫn là cô ta được coi trọng hơn nên Trịnh Giai Nguyệt chỉ ném cho các cô chút lợi ích nhỏ nhoi mà thôi.
Đương nhiên, hai người đều hiểu ý của cô ta. Nhìn thấy vẻ tự hào ẩn giấu của Ninh Văn, vẻ mặt của các cô cũng trở nên mất tự nhiên.
"A Dương không còn ở Quý Thị nữa." Trịnh Giai Nguyệt nói.
Ninh Văn sững sờ: "Sao tổng giám đốc không ở Quý Thị nữa?"
Thường xuyên ở cùng Trịnh Giai Nguyệt, cô ta tự nhiên hiểu Quý Dương hơn những người khác. Biết sự xuất sắc của anh, biết sự dịu dàng của anh, và cô ta thực sự thèm muốn.
Mục tiêu của cô ta chính là ngủ với Quý Dương.
Cô ta thua Trịnh Giai Nguyệt về tất cả mọi thứ, nhưng đối phương lại gởi gắm tất cả tình yêu vào Quý Dương, đó chính là toàn bộ tình yêu của cô. Vậy cô ta sẽ cướp đi người đàn ông của cô, khiến cho cô cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng.
Nghĩ đến đó, cô ta lại sôi máu.
"Anh ấy từ chức rồi,..." Trịnh Giai Nguyệt nói: "... không muốn làm nữa. Quá vất vả!"
"Bạn trai của cậu rất giỏi, từ chức rồi cũng sẽ nhanh chóng tìm được công việc mới thôi." Lý Vũ Nhi an ủi cô, chút khúc mắc nhỏ nhoi trong lòng đối với Trịnh Giai Nguyệt cũng biến mất.
Người khác giúp các cô là tình nghĩa, không phải là lẽ đương nhiên, còn phải biết cảm ơn.
"Đúng, mình cũng nghĩ vậy." Trần Khả nói tiếp.
Ninh Văn ngạc nhiên, suy nghĩ mông lung. Mục tiêu quan trọng nhất của cô ta khi đến Quý Thị là để dụ dỗ Quý Dương. Ai bảo Quý Dương có ngoại hình đẹp, tính cách hấp dẫn chứ? Bây giờ đột nhiên nói với cô ta rằng Quý Dương đã từ chức, cô ta không thể chấp nhận được.
Ngược lại, Trịnh Giai Nguyệt không bi quan, trên mặt cũng không có biểu tình gì dư thừa.
Sau khi Lý Vũ Nhi và Trần Khả đi ra ngoài, cô ta nói với Trịnh Giai Nguyệt: "Giai Nguyệt, họ đều đã có công ty thực tập rồi, tại sao cậu còn muốn để họ đến Trịnh Thị? Có cần thiết không?" Quý Dương rời đi rồi, cô ta không còn ai che chở ở Quý Thị, chi bằng đến Trịnh Thị. Chuyện này quả thật khiến cô ta sinh lòng ghen tị và bất mãn với Trịnh Giai Nguyệt, nhưng cô ta sẽ không để lộ ra.
"Mình chỉ cho họ một cơ hội. Các cậu ấy muốn đi thì đi, có gì đâu." Trịnh Giai Nguyệt trả lời. Cô có thể tiến cử Ninh Văn đi, tự nhiên cũng phải tiến cử hai người còn lại. Cùng lắm chỉ là một cơ hội mà thôi, hiển nhiên phải công bằng. A Dương nói nếu cô không làm vậy sẽ gây ra hiểu lầm, rất bất lợi cho việc sống chung với nhau.
Ninh Văn chán nản, thấy vẻ mặt khó hiểu của Trịnh Giai Nguyệt thì không dám nói thêm nữa mà buồn bã thay cô: "Giai Nguyệt à, Quý Dương đã mất việc, cậu lại sắp tốt nghiệp. Giờ cậu tính sao đây? Cậu tiếp tục theo anh ấy sẽ phải chịu khổ." Một tiểu thư nhà giàu lại đi cặp kè với một thiếu gia không có công ăn việc làm, đầu óc lại có vấn đề, cô ta xúi giục thêm vài lần nữa thì nói không chừng sẽ chia tay. Nhưng cô ta không thể nói Quý Dương là người sai, nếu không Trịnh Giai Nguyệt sẽ không tha cho cô ta.
"Chịu khổ thì chịu khổ thôi." Trịnh Giai Nguyệt không hề để ý tới, chỉ khẽ nói: "A Dương sẽ không để mình phải chịu khổ quá nhiều, anh ấy nói sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa." Giọng điệu của cô tràn đầy sự tin tưởng. Ở bên cạnh anh, cô chưa bao giờ khổ cả, ngày nào cũng như được ăn kẹo vậy.
"Cũng đúng, Quý Dương thương cậu như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ để cậu phải chịu khổ." Ninh Văn trêu ghẹo: "Cậu xem cậu kìa, ở bên cạnh anh ấy có khi nào cậu phải chịu khổ đâu, quả thật cậu đã nắm chặt trái tim anh ấy rồi đó."
Mấy lời tâng bốc này bình thường cô ta nói rất nhiều nên chỉ cần mở miệng là thốt ra được ngay.
Quý Dương tự bản chất đã là một người đàn ông tốt, là một người rất có trách nhiệm và hiền lành. Cô ta đã nhắm trúng anh từ lâu rồi. Chỉ cần cô ta xảy ra quan hệ với anh và sinh được một đứa bé thì cô ta có niềm tin rằng mình có thể bước chân vào nhà họ Quý. Đến lúc đó, Trịnh Giai Nguyệt cứ chờ mà đau khổ tuyệt vọng đi.
Mỗi lần trông thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô khi nói đến Quý Dương là Ninh Văn liền chán ghét. Thế nào cũng phải để cho cô nếm trải mùi vị người đàn ông của mình bị người khác cướp đi mất, xem xem cô còn cao cao tại thượng bố thí cho cô ta ra sao!
Nhưng bây giờ Quý Dương đã rời khỏi Quý thị, cô ta lại hơi do dự. Sau bao lâu ở Quý thị, cô ta cũng nghe thấy chút tiếng gió, ông Quý rất coi trọng Quý Vĩ, hắn lại đối xử với cô ta rất tốt. Nếu bản thân cô ta tình nguyện thì chỉ cần ngoắc ngón tay là được rồi.
"Đừng nói lung tung!" Trịnh Giai Nguyệt thu hồi biểu cảm lại một chút, nghiêm túc nói: "Mình không nỡ để anh ấy cố gắng một mình. Phòng làm việc của mình cũng sắp được khai trương rồi nên anh ấy sẽ không bị mình ngáng chân đâu."
Ninh Văn giật mình, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể gượng cười.
Chuyên ngành của Trịnh Giai Nguyệt là thiết kế thời trang. Từ nhỏ cô đã đi học hội họa, có nền tảng rất tốt. Nhưng cô ta rất xem thường, nếu từ nhỏ cô ta cũng được học mỹ thuật thì sẽ còn xuất sắc hơn cô.
"Mình nghe nói tháng nào Quý thị cũng có một đợt thực tập sinh khác tiến vào. Nếu biểu hiện của ai không tốt thì sẽ bị loại, quá trình đào thải vô cùng khốc liệt. Ninh Văn, cậu nhớ phải thể hiện cho tốt đó." Trịnh Giai Nguyệt nhắc nhở.
Nụ cười của Ninh Văn càng thêm cứng đờ: "Mình biết rồi!"
Cô ta dựa vào quan hệ để vào làm, thích dùng Quý Dương để áp bức người khác, khiến nhiều người đã rất bất mãn. Bây giờ anh không có ở đó nữa, chuyện này thật khó lo liệu. Cuối tuần chính là ngày công bố danh sách, khiến cô ta không khỏi lo lắng bất an.
Chẳng lẽ cô ta phải ép dạ cầu toàn với Quý Vĩ hay sao?
"Sắp đến giờ ăn tối rồi. Giai Nguyệt, mình mời cậu ăn tối nhé? Ngày hôm qua lúc đi mua sắm, mình đã muốn mời cậu ăn tối nhưng cuối cùng cậu lại về trước." Ninh Văn vờ như vô tình nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Tất nhiên cô ta vẫn muốn có lễ phục rồi. Cứ ăn mặc đẹp một chút thì đã sao. Ai quy định cô ta không được chơi trò ngoại tình với Quý Dương khi đang hẹn hò với Quý Vĩ chứ?
Lén la lén lút cũng rất kích thích. Có đàn ông nào mà chẳng phải là cái đức hạnh kia?
"Tối hôm qua mình có việc." Trịnh Giai Nguyệt sẽ không nhiều lời về chuyện của Quý Dương và nhà họ Quý, cô tỏ vẻ áy náy: "Ngại quá, lát nữa mình cũng không rảnh. A Dương sẽ tới đón mình và bọn mình sẽ đi xem phim cùng nhau."
Không đề cập đến chuyện lễ phục một tí ti nào.
Ninh Văn cười trừ: "Vậy thì lần sau! Mình nhớ cùng tầng với cửa hàng định chế lễ phục có một nhà hàng mới mở, ăn cũng khá ngon đó."
Cô ta không tin lần này Trịnh Giai Nguyệt không nhận ra.
Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu xem tin nhắn mà Quý Dương gửi tới, hai má cô ửng hồng lên, xấu hổ cắn môi, một lúc sau mới thản nhiên trả lời: "Nhà hàng đó à, chuyên món lẩu bò đúng không? Hôm qua mình và A Dương đã tới đó rồi, vị bò hơi nồng lại khá cay, cậu ăn vào sẽ bị nổi mụn đó."
Ninh Văn: "!"
Tức giận đến mức lồng ngực nóng ran lên như bị thiêu đốt.
"Nhất định phải có món nào không cay chứ, cậu cũng thích ăn cay lắm mà nhỉ? Cậu thích là được, mình không sao đâu." Nụ cười của cô ta sắp không duy trì được nữa rồi.
"Kinh nguyệt của mình sắp đến rồi. Thể nào A Dương cũng không cho mình ăn đâu." Trịnh Giai Nguyệt lúng túng lắc đầu nói: "Không sao, lần sau mình sẽ mời cậu ăn nhẹ."
Hành vi này rơi vào trong mắt Ninh Văn lập tức biến thành khoe ân ái. Cô ta thầm phỉ báng Trịnh Giai Nguyệt trong lòng không biết bao nhiêu lần. Đang khoe mình có đàn ông đúng không? Chắc chắn là cố ý.
Dù cho Ninh Văn rất tức giận nhưng cũng không dám nhiều lời. Bởi vì cô ta vẫn muốn duy trì hình tượng cô bạn thân tốt nhất của Trịnh Giai Nguyệt.
Cô ta nhìn Trịnh Giai Nguyệt đi xuống lầu, nghiến răng cành cạch, ánh mắt tràn đầy căm hận và ghen tị từ tận xương tủy mà nhìn cô gái ở dưới lầu đang lao vào vòng tay của chàng trai anh tuấn kia.
Anh ôm cô, cúi đầu nói gì đó khiến cô gái ngẩng đầu cười, vòng tay qua eo anh, ngọt ngào thoải mái, khuôn mặt xinh xắn, khiến hai mắt cô ta đau nhức vô cùng.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ninh Văn cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô ta lại không cảm thấy đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.