Về tới gần nhà tôi xuống xe, chẳng biết nên làm sao, hơi mông lung 1 chút, giờ nên về nhà hay là lang thang, tại sao tôi chưa biến lại bình thường. Mượn thằng cường 50k, tôi đi ra chợ tính mua con dao với 1 cái bấm móng tay để cắt ngắn cái bộ móng tay dài 5cm này. Ra tới chợ, thấy ai đó cũng nhìn mình là lạ, nhất là mấy đứa tuổi teen, con bé Hương cũng nhìn mình như vậy sau khi nó buộc tóc mình lên, ai đó cho tôi biết là vì sao hay không? Mà thôi chả quan tâm nữa, tôi vội đi mua rồi ra quảng trường lang thang, bước lên bục sân khấu của quảng trường, tôi ngồi đó hưởng gió mát, cầm dao ra ngồi chặt móng tay, rồi lại mài dũa, miệt mài nữa tiếng mới làm cho nó trở lại như người bình thường, đéo gì cứng vãi. Lúc này đây, tôi không biết mình ruốc cuộc là thứ gì, là ai? Khi mà bất cứ ai từ tầng chót của xã hội dần dần có được tất cả những thứ ưu điểm mình không có giống như đang nghèo đói thì 1 núi vàng từ trên trời rơi xuống thì chắc họ đều sẽ vui mừng, hạnh phúc và bắt đầu suy nghĩ rằng sữ dụng số vàng đó để mua gì, làm gì? Còn tôi, tôi thấy mọi thứ đang dần làm rối loạn cuộc sống của tôi.
Từ 1 thằng hai lúa chưa bao giờ trải đời, chưa có đêm nào mà không ở nhà, chưa bao giờ tôi được 1 chiếc bằng tiên tiến trong suốt 6 năm học cấp 2 và 3, một thằng đi học là mục tiêu bắt nạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-cuu-vi-ho-ly/60024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.