11.
“Còn nhận ra người chú này sao? "
Bạch Ký lạnh lùng liếc tôi một cái, mạnh mẽ cướp đi hai miếng điểm tâm trong tay tôi.
Tôi dịch chuyển vị trí ngăn ống kính lại:
"Bạch tổng sao lại tới đây?"
Đột nhiên tôi nghĩ tới cái gì khiếp sợ quét mắt nhìn Bạch Ký.
“Bạch Nhu Nhu sẽ không phải là con gái của chú chứ!”
“Khụ khụ khụ... "
Bạch Ký nghe xong lời này thiếu chút nữa nghẹn họng.
Bạch Ký không nói gì mà trợn trắng mắt.
"Đừng đoán mò, lăn lộn không nổi thì mau về công ty làm việc!"
Tôi cắn điểm tâm điên cuồng lắc đầu.
Không thể nào! Cả đời này cũng không thể nào!
Sau khi bố mẹ qua đời, tôi liền lên làm bá tổng bốn năm.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải rời giường, nửa đêm một hai giờ mới có thể về nhà.
Cuộc sống bá tổng trong tiểu thuyết chỉ là lừa đảo!
Thật vất vả mới để cho chú lên thay tôi, ng.u gì mà tôi quay trở lại chứ.
Chắc chắn rồi! Tuyệt đối! Không thể quay lại!
Bạch Ký hừ lạnh một tiếng: "Con lăn lộn như vậy chính mình cũng không nuôi nổi!”
Tôi đang chuẩn bị nói tiếp thì một tiếng hét vang lên.
“Bạch tổng, sao anh lại ngồi ở đây?”
Người tới là Trương Trí Kiệt.
Tôi nhân cơ hội đứng lên: "Bạch tổng, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong tôi nhanh chóng rời đi.
“Sao không nghe rõ bọn họ nói gì, Bạch Khung chắn ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-con-do-ngheo-khi/2961368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.