Khi Trình Tuyết Ý ôm chăn điện rời khỏi phòng Hoắc Tư Viễn thì vừa đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra. Thì ra người ở phòng đối diện là Thẩm Dịch Nhiên.
Cô ấy mặc một chiếc áo thể thao màu đen liền mũ, trong tay cầm theo khăn lông, nhìn dáng vẻ giống như là muốn ra ngoài chạy bộ ban đêm. Trình Tuyết Ý dừng lại, lễ phép lên tiếng chào hỏi cô ấy: “Chị Dịch Nhiên, xin chào.”
Ánh mắt Thẩm Dịch Nhiên dừng lại, thắc mắc tại sao Trình Tuyết Ý lại đứng ở trước cửa phòng của Hoắc Tư Viễn, nhưng sau đó cô ấy chỉ gật đầu chào cô.
Sao cô lại cảm thấy hình như cô ấy đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải?
Cô định mở lời giải thích nhưng rồi lại thôi. Hình như người ta cũng không muốn nghe cô giải thích, nên đã quay đầu bước nhanh đi về phía thang máy.
Đôi lúc Trình Tuyết Ý rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, không biết vì sao cô lại cảm thấy hình như Thẩm Dịch Nhiên không thích cô cho lắm. Vì để tránh cho cả hai không thoải mái nên cô đã ở hành lang một lúc rồi mới đi về phía thang máy quay trở về phòng.
Khi về phòng hình như thuốc đã bắt đầu có tác dụng, nên Trình Tuyết Ý không còn cảm thấy đau nữa, cô trải chăn điện lên giường rồi bật điện lên cho nó làm nóng trước.
Sau khi rửa mặt xong, chui vào chăn thì cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được sự ấm áp mà cả ngày hôm nay cô chưa cảm nhận được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-con-cung-cua-lang-giai-tri/2938289/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.