Trình Tuyết Ý nghẹn họng, khi mở miệng đáp lại thì giọng nói cao hơn mấy quãng: “Tôi cũng không thích anh!”
Từ Kỳ Ngôn không để tâm tới, hắn ừ một tiếng rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước em có đưa thẻ phòng cho tôi.”
Cái chuyện này đã cũ rít lắm rồi, sao còn lôi ra nữa vậy!
Trình Tuyết Ý sắp phát điên: “Đó là hiểu lầm thôi!”
Thật sự không phải tôi mà!
Thật là xấu hổ.
Hơn nữa lá gan của nguyên chủ cũng rất lớn. Ngay cả vị đại Phật này cũng dám trêu vào. Nhưng việc này xảy ra trước khi cô xuyên qua, không hề liên quan gì đến cô nên cô sẽ không nhận.
Hơn nữa, hiện tại tổng tài đang theo đuổi cô.
Nghĩ tới đây, eo của Trình Tuyết Ý cứng hơn một chút: “Nếu anh còn nói vậy nữa thì ra ngoài đi.”
Từ Kỳ Ngôn biết cô sắp tức giận rồi, nên không tấn công nữa.
“Ý của tôi là.” Hắn cười khẽ:
“Tôi có chút hối hận vì sao lúc trước không nhận lấy.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Cả hai đứng với tư thế như vậy, cùng thảo luận về vấn đề này thì đúng là có chút xấu hổ. Trình Tuyết Ý lúng túng nói: “Anh…có thể thả tôi ra được không?”
“Quần áo của anh ướt hết rồi.”
Từ Kỳ Ngôn lùi về sau một chút, nhưng cánh tay vẫn giam cô lại như cũ: “Em vẫn chưa đồng ý với tôi.”
Trình Tuyết Ý thật sự cảm thấy có chút cạn lời, rõ ràng là hắn đang ép cô! Những việc này sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-con-cung-cua-lang-giai-tri/2938216/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.