“Cậu thấy không khỏe ở đâu? Sao lại bị biến tới biến lui, trước kia đâu có như vậy?” Bùi Minh nhẹ nhàng ôm chó con vào người, đau lòng vuốt ve. Tiếu Thiên Vũ híp mắt hừ hừ, vừa rồi bị như thế quả là rất mệt nhưng bây giờ được Bùi Minh ôm như thế cũng đỡ hơn nhiều rồi. Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Bùi Minh sửng sốt một chút, đặt Tiếu Thiên Vũ xuống sô pha, xoay người đi mở cửa. Cửa mở, Phương Phương tươi cười khả ái đứng sẵn: “Sao vậy, gặp em không vui à? Thật là, em vất vả chăm sóc anh ở bệnh viện, nay anh lại qua sông đoạn cầu!”
“Làm gì có chuyện đó chứ!” Bùi Minh cười khổ, lấy thân ngăn lối vào, cân nhắc nên như thế nào đuổi vị đại tiểu thư này đi.
“Còn nói không phải, không muốn mời em vô nhà sao?” Phương Phương hờn dỗi liếc cậu, cố chen chân vào nhà. Đặt một bao thức ăn lên bàn, nhẹ gióng nói: “Em mang chút thức ăn qua cho anh lót dạ, anh mới ra viện phải bồi dưỡng thật tốt.”
Liếc mắt nhìn đến Tiếu Thiên Vũ trên sô-pha, nhanh đi tới ôm lấy chó con: “Chó ngoan, sao em chảy mồ hôi nhiều vậy? Ủa, em nhớ chó thường lấy lưỡi liếm lông mình lắm mà.” Nói xong, Bùi Minh cùng Tiếu Thiên Vũ nhất thời sửng sốt.
Tiếu Thiên Vũ lập tức liền thè lưỡi ra liếm mình, vừa liếm vừa thở hồng hộc.
Bùi Minh trợn mắt nhìn rồi nhanh nhảu nói “Đó không phải mồ hôi mà là nước dơ, cô đừng bế nó, tôi đang chuẩn bị đem nó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-con-cun-nho-cua-cau/3132790/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.