"Ông đang đùa đấy à..."
Câu hỏi bỏ lửng của Hạnh không khiến vị bác sĩ kia giận dữ, một con người có thân hình mập mạp cùng cái đầu hói, cặp mắt thân thiện lẩn sau cặp kính dầy độ kia nhìn cô một chút, đưa thêm hai tờ giấy nữa rồi nói.
"Còn một vài vấn đề tôi muốn trao đổi riêng với gia đình của nạn nhân, nếu cô không phiền muốn bệnh nhân nghe chung."_sắc mặt của ông bác sĩ có vẻ không tốt lắm. Hạnh chưa kịp trả lời thì có giọng trong phòng lên tiếng.
"Tôi nghe nữa."_Chi từ lúc nào đã ngủ dậy, rời khỏi giường của Phong và đứng lên bước về phía cửa._"Tôi là người nhà của bệnh nhân, cũng có quyền được nghe đúng chứ?"
"Đúng vậy . . ."_Vị bác sĩ gật đầu, Chi nhìn Hạnh rồi liếc qua giường Phong. Phong bị lườm liền không dám nói tiếng nào đem chăn che mặt trốn tránh. Nếu khi nãy cô không vì ngủ cạn mà lơ mơ tỉnh dậy, chẳng lẽ hai người này lại muốn giấu gì cô à.
"....."_Nghĩ một chút, Chi đề nghị_"Sao ông không vào đây ngồi, chúng ta trao đổi cũng chẳng ai nghe thấy đâu, nhanh mà phải không?"
"Ừm.."_vị bác sĩ đẩy gọng kính gật đầu, ông ấy bước vào phòng và lật giở giấy tờ ra. Nhìn mặt Phong đang ngây ngây nhìn ông, hai lông mày ông cau lại nghiêm trọng.
"Tôi không biết trước khi đến đây cô đây đã xảy ra những chuyện gì để phải băng bó các vết thương trên người, nhưng tôi có những xét nghiệm xác thực là cô có hoạt chất rất lạ trong cơ thể, nhất là lẫn trong máu. Như khi nãy tôi vừa nói. . . "
"Tôi biết.."Phong gật đầu.
"Còn nữa, trong nước bọt của cô, chúng tôi phát hiện ngoài các chất phân giải còn có tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-co-gai-trong-long-em/1086232/chuong-61.html