Tôi.. không phải là kẻ thích chiếm hữu...
Cũng không đơn thuần là kẻ thỏa mãn với những gì bản thân có được ...
Nhưng thừa nhận mà nói...
Bây giờ, như thế này, đã là quá tuyệt vời...
.....
Trong căn biệt thự của Chi tại một tuyến đường vắng ở Đà Nẵng, ánh nắng trải ngập xung quanh làm dậy lên nhiều mùi hương khác nhau, của hoa cỏ trong vườn và mùi dịu nhẹ của hương hè tươi mát.
"Phong Phong"_tiếng Uyển Chi dưới lầu vang lên trên lầu.
"Gì Chi?"_Phong rống xuống lầu, chẳng là vừa cởi cái áo trong ra để thay đồ, ngay sau khi ăn xong Chi đã đuổi thẳng cô lên phòng và bắt phải thay thứ đồ cô ấy cho là lịch sự hơn, khi nào thay xong mới được xuống.
Mặc kệ Phong từ chối vì nó khá phiền phức, Chi liếc mắt một cái, đành phải nước mắt nuốt vào cầm áo đi lên lầu.
Thế mà giờ người ta chưa thay xong đã gọi lên.
"Nhanh lên, còn phải đi nơi này nữa!"_Chi dịu giọng, biết người kia đang ấm ức nên không muốn làm khó, nhưng nhanh đi không để trưa nắng đi rồi lại than nóng.
"Biết rồi.."_trên lầu đáp trả gọn lẹ.
Mấy câu giao tiếp cẩu huyết chỉ hay xuất hiện trong phim truyền hình dài tập bây giờ lại xuất hiện, thú thực cảm giác cũng vui lắm. Có thể cùng nhau nói chuyện dễ dàng như này so với trước kia cộc lốc rõ là dễ chịu hơn nhiều.
Trong phòng thay đồ, Phong cầm cái áo vừa thay được vứt vào một góc, còn bản thân trần trụi (thiệt hở) tiến lại kệ tủ cô vừa mắc bộ đồ CHi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-co-gai-trong-long-em/1086185/chuong-14.html