Một bóng áo trắng chắn trước mặt tôi.
“Ngươi, ra là ngươi, ở địa bàn của bổn vương mà dám giươngoai!” Giọng nói lãnh đạm nhưng lạnh lẽo.
Dáng vẻ ngạo mạn của tai to mặt lớn biến mất.
“Tiêu Dao Vương, ta….. Ta…..” Hắn bắt đầu bắt chước một thằngnhóc làm chuyện xấu, co quắp bất an.
Anh ta nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tôi, đôi mắt thảnnhiên bỗng chốc lạnh đi.
“Viên Ba Nhi, ngươi quản giáo thuộc hạ kiểu gì vậy?!” Giọngnói ôn hòa bây giờ uy nghiêm đến bức người.
Viên Ba Nhi?! Kẻ đồng thời kêu “Dừng tay” lúc nãy, gã đànông nhanh nhẹn dũng mãnh lại là vị hôn phu anh vĩ bất phàm của tôi! MyGod!
“Thuộc hạ?”
“Thuộc hạ?!”
Trong phòng, hai gã đàn ông ngu ngốc lặp lại lời anh ta, sắcmặt tai to mặt lớn tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ bất mãn bắn về phía Viên Ba.
“Thế nào? Một Hữu tướng quân còn muốn với Tả tướng quân cùngngồi cùng ăn?”
Gã này thật sự không phải lợi hại bình thường, chỉ một câunói đập nát một người tự cho là đúng, cùng lúc đập nát thái bình của một ngườikhác! Thủ đoạn quá độc địa!
Là báo thù thay tôi sao?
Mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt Viên Ba Nhi, hắn cũng khôngdám cãi lại.
Tiêu Dao Vương ngồi trước mặt tôi, quan sát kỹ vết thươngtrên miệng tôi.
“Nàng không nói với bọn họ, nàng là ‘người‘ của ta?” Giọngđiệu anh ta vẫn lãnh đạm.
Vào tai những người khác, không ngoài dự kiến, sắc mặt bangười trong phòng kinh hoảng.
Dưới ánh mắt không nói nên lời của họ, và sự uất ức, ghen tịtrong mắt Phượng Ca, mặt tôi bỗng ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bao-boi-cua-ai/80408/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.