Bên mẹ Cố đã đồng ý, bên Hầu gia cũng sẽ không ngăn cản. Không phải y không nỡ để em trai ruột ăn ở trong nhà mình. Chỉ là một người cầu con trai nhiều năm mà vẫn không được, thấy em trai lại có nhiều con nối dõi như vậy, khó tránh khỏi sinh lòng bực bội.
Tuy nhiên, duyên con cái có lẽ là bẩm sinh, không thể cưỡng cầu. Nếu không nhiều năm qua y cũng không chỉ có năm đứa con gái. Sau khi bước qua tuổi bốn mươi, y cũng hơi nản lỏng, luôn cảm thấy dù có cố gắng như thế nào cũng uổng công vô ích.
Trong lòng y cũng nghĩ đến chuyện nhận nuôi một đứa trẻ. Dù sao em trai ruột của y có sáu đứa con trai, không biết sau này sẽ có thêm mấy đứa nữa. Y nhận nuôi một đứa cũng không tính làm em trai khó xử.
Nhưng cho dù là con của em trai ruột cũng khác với con của mình. Cho nên y vẫn đang do dự, không có nói ra điều này với bất kỳ ai, trong lòng cũng là hy vọng ông trời có thể nhìn thấy y đáng thương mà cho y đứa con trai.
Chủ nhân Hầu phủ đã đồng ý, Cố Xuyên vừa không thiếu bạc, cũng không thiếu nhà, lại càng không thiếu người hầu. Cho nên chuyện chuyển nhà rất dễ dàng.
Huống chi nhà mới ở trên con phố phía sau mà thôi, đi bộ qua chỉ mất mười lăm phút.
Cả nhà Cố Xuyên sống trong tòa nhà ba tầng có thể nói là dư dả, ít nhất cũng rộng rãi hơn trong viện của Hầu phủ.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-ba-cua-nam-chinh/3484255/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.