Hiện tại Cố Xuyên hoàn toàn thất vọng với vợ chồng anh cả, nhưng: "Mẹ, mẹ có biết cha ăn gì không?"
Cha nằm trên giường, chân đau không thể cử động, ăn uống tiểu tiện đều do bà chăm sóc. Đương nhiên bà biết bình thường ông nhà ăn cái gì, mỗi ngày chỉ ăn hai chén cháo. Ông nhà không làm việc cũng không cần tốn sức, cũng không cần ăn nhiều lương thực như vậy. Huống chi trong nhà vốn dĩ không có nhiều lương thực, có thể để dành thêm một miếng ăn cho cháu trai thì càng tốt.
Chẳng qua vốn dĩ bà cảm thấy là chuyện đương nhiên. Lúc này dưới cái nhìn tức giận của thằng hai, bà không nói nên lời, giọng nghẹn ngào: "Thằng hai, mẹ biết con có bản lĩnh. Hiện tại cha con chỉ ở trong nhà chờ chết, sống ít mấy ngày thì ít mấy ngày chịu khổ. Nếu con có lòng hiếu thảo thì hãy đưa cha con đi. Dù ông ấy có thể sống được bao lâu, chúng ta đều mặc kệ, sẽ không trách con. Chuyện ma chay cũng tùy con lo liệu."
Gia đình thằng cả đã như vậy, căn bản không chịu nổi liên lụy. Nếu ông nhà có thể đi theo thằng hai hưởng phúc mấy ngày cũng tốt. Cho dù không thể, chuyện ma chay cũng sẽ được thằng hai lo liệu chu đáo, không đến mức cuốn một tấm chiếu đem chôn.
Nhìn dáng vẻ này, trong lòng Cố Xuyên biết mẹ hắn dường như biết hết mọi chuyện. Thậm chí còn giúp vợ chồng anh cả làm chuyện xấu.
"Khi cả nhà tách ra ở riêng đã thỏa thuận rằng cha mẹ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-ba-cua-nam-chinh/3375280/chuong-41.html