Chương trước
Chương sau


Ăn xong, Cố Xuyên cẩn thận lấy ra một chai nước linh tuyền mà mình đã tích góp thật lâu trong không gian, nhanh chóng uống mấy hớp, cảm giác khó chịu trong cơ thể thực sự quá khó tiếp thu. Quả thực không thể chịu đựng được.

Ăn uống no đủ, Cố Xuyên đứng dậy mở chăn ra, kiểm tra xem trên chăn còn sót vụn màn thầu nào không, sợ bị người phát hiện.

Làm xong việc này, Cố Xuyên mới nằm lại trên giường. Đương nhiên, hắn không có cách nào bỏ qua chính là chăn bông trên người và đệm lót bên dưới đều tỏa ra mùi hôi khó tả. Cả nhà ba người dùng chăn đệm này quanh năm, không có cái khác để thay đổi. Trước khi Thiết Đản hai tuổi đã nhiều lần tiểu trên giường, rất nhiều lần chỉ mang ra ngoài trời phơi nắng. Căn bản không được tháo ra và giặt sạch.

Nhưng bây giờ, dù mùi có nồng nặc đến đâu hắn cũng phải chịu đựng. Trừ khi không muốn sống nữa mới lấy chăn bông trong không gian ra thay đổi.

Có lẽ là quá mệt mỏi, cho dù cực kỳ chán ghét, Cố Xuyên nằm xuống không bao lâu đã ngủ. Mãi cho đến khi Tôn thị gọi hắn dậy ăn tối mới tỉnh lại.

Hai cái bánh màn thầu ngũ cốc to và một chén cháo rau.

"Đến đây, ăn mấy thứ này trước đi. Chàng ăn nhiều thì vết thương sẽ nhanh khỏi thôi. Mẹ đặc biệt cho chàng thêm một cái màn thầu nữa." Tôn thị lải nhải nói. Đây đã là cách đối xử khác với bình thường rồi. Ở nhà họ Cố, người có sức lao động như cha Cố và chồng cô mỗi bữa cơm chỉ được ăn một cái màn thầu. Mẹ chồng và mấy chị em dâu bọn cô chỉ được ăn nửa cái. Tất nhiên bọn trẻ con càng ăn ít hơn.

Lần này cũng là chồng cô may mắn, vụ thu hoạch mùa thu mới qua chưa bao lâu, trong nhà vẫn còn rất nhiều lương thực. Mẹ mới bằng lòng cho thêm một cái màn thầu.

Ngủ lâu như vậy, Cố Xuyên quả thực cũng đói, vươn tay cầm lấy một cái màn thầu lớn hơn nắm tay mình, cũng không biết bên trong cho ngũ cốc gì xay thành bột, chưa kể bánh không mịn, ăn vào còn đau họng. Nếu đổi thành cơ thể đời trước của hắn, hiện tại hắn nhất định ăn không vô. Nhưng với cơ thể hiện tại, mặc dù vẫn cảm thấy khó ăn vẫn không đến mức vì bánh không mịn mà phun ra.


"Bây giờ anh vẫn chưa thèm ăn, nàng ăn cái kia đi." Cố Xuyên uống một hớp cháo rau không có vị gì, nuốt xuống để tránh bị nghẹn.

Không chỉ đưa cái màn thầu còn lại cho Tôn thị, Cố Xuyên còn bẻ một miếng màn thầu trong tay đưa cho con trai đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Cho dù màn thầu được làm lớn hơn nhiều so với hiện đại. Nhưng mọi người mỗi bữa trên cơ bản chỉ có thể ăn lửng bụng. Ai bảo bọn họ phải làm nhiều việc nặng nhọc, đương nhiên tiêu hóa cũng nhanh. Hơn nữa đồ ăn bình thường căn bản không có dầu mỡ, người cũng rất nhanh đói.

"Thiếp đã ăn rồi. Nếu chàng không muốn ăn thì thiếp cất vào trước. Khi nào chàng đối bụng thì thiếp lại đưa cho chàng." Tôn thị mở ngăn tủ ra bỏ một cái màn thầu này vào.

Cố Xuyên biết trong ngăn tủ căn bản không có nhiều đồ. Cả nhà mỗi người chỉ có hai ba bộ quần áo, một bộ dành cho mùa đông, một bộ dành cho mùa hè, một bộ tốt hơn dành mặc vào mùa xuân, chồng lại cũng không chứa đầy nửa ngăn tủ.

Nhưng thao tác cất màn thầu vào tủ thực sự làm cho người không muốn ăn.

Nhưng cũng chỉ một mình Cố Xuyên cảm thấy như vậy, lương thực là thứ quý giá. Bản thân Tôn thị cũng không nỡ ăn một cái màn thầu nên giấu đi. Thứ nhất là muốn đợi chồng cô đói rồi mới ăn, thứ hai là muốn đến tối bẻ một miếng cho con trai.

Ăn tối xong trời cũng gần tối, nhà họ Cố không đủ tiền thắp nến nên cả nhà chỉ có một ngọn đèn dầu đặt trong nhà chính, đốt là loại dầu hỗn hợp tệ nhất. Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày cũng không thắp được bao lâu. Thậm chí đến mùa hè, ngày dài đêm ngắn, cũng không cần dùng đến đèn dầu.

Cho nên trên cơ bản trời tối, mọi người đều phải chuẩn bị về phòng mình. Nếu không có việc gì khác thì đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.


Thiết Đản chỉ có ba tuổi, theo lý vẫn là độ tuổi cần người chăm sóc. Nhưng bất kể cha hay mẹ cậu đều không có thời gian rãnh, nên có con gái lớn nhà anh cả là Đại Nha bảy tuổi chăm sóc, dẫn cậu chơi trong sân hoặc đi lang thang khắp thôn. Dù sao trẻ con nhà nào cũng thế, trên cơ bản đều lớn lên như vậy.

"Cha, cha thấy đỡ hơn chưa?" Cậu bé ba tuổi cắn hai ba cái đã ăn xong miếng màn thầu cha cho. Sau đó dùng cổ tay áo lau miệng.

Lúc này Cố Xuyên mới chú ý đến. Cho dù bộ quần áo Thiết Đản mặc trên người là màu đen, nhưng màu sắc ở cổ tay áo lại đậm màu hơn chung quanh nhiều, rõ ràng bị lau dính dơ rất nhiều.

Không chỉ Thiết Đản, ngay cả cổ tay áo của hắn cũng đen như mực. Người cha tình cảm cũng không làm gương tốt.

Nhưng, nếu muốn con trai thay đổi thói quen này thì trước tiên nhà bọn họ phải có khả năng mua được khăn tay mới được. Bằng không, không thể không lau miệng cho đứa nhỏ.

"Cha đã đỡ hơn nhiều. Thiết Đản, con buồn ngủ chưa? Buồn ngủ thì lên giường ngủ. Mẹ nó, nàng đừng làm việc nữa, đi ngủ trước đi." Nguyên thân được người cõng về từ tối qua. Hai mẹ con đã rất sợ hãi, cả đêm căn bản không ngủ được.

"Thiết Đản ngồi lên giường trước đi. Mẹ đi xách nước rửa chân, hai cha con cũng ngâm chân." Đã vào thu, không thể dùng nước lạnh rửa chân. Nhưng củi khó kiếm, nên cả nhà ba người trên cơ bản đều dùng một chậu nước lạnh để rửa chân.

Cố Xuyên bỏ hai chân mình vào chậu. Sau đó để đôi chân nhỏ bé của con trai giẫm lên chân mình, một lớn một nhỏ ngược lại rất hài hòa.


Tôn thị cũng hiếm khi mỉm cười. Đợi đến tháng sau ở riêng, biết đâu cuộc sống có thể tốt hơn, ít nhất làm việc đều làm cho bản thân. Không giống như bây giờ, chị dâu dùng mánh lới, chú ba lười biếng. Chú út là con út của cha mẹ chồng, dĩ nhiên được yêu thương. Mỗi lần ra đồng đều được giao những công việc tương đối nhẹ nhàng.

Tính tới tính lui chỉ có nhà bọn họ chịu thiệt. Ai bảo chồng cô làm việc không biết tiếc sức chứ. Một người làm nhiều việc như hai người.

* * *

Có lẽ là uống nước linh tuyền, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Cố Xuyên không còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ có vết thương trên đầu vẫn còn nhức nhối. Nhưng hắn cũng không có cách nào, nước linh tuyền có mạnh đến đâu cũng không có khả năng làm miệng vết thương khép lại trong vòng một hai ngày. Đương nhiên, nếu nó thực sự có tác dụng thần kỳ như vậy, Cố Xuyên cũng không dám dùng.

"Trước tiên chàng dưỡng thương mấy ngày cho khỏe. Sau khi hồi phục sức khỏe lại ra đồng làm việc. Dù sao vụ thu hoạch đã qua, công việc ngoài đồng cũng không cần gấp." Nhìn tinh thần của chồng mình rất tốt, Tôn thị vội vàng khuyên nhủ, công việc ngoài đồng không phải thiếu một mình hắn thì không làm được, không cần liều mạng như vậy.

"Đầu anh vẫn còn hơi đau. Nàng yên tâm đi, trải qua chuyện này anh nhất định sẽ không liều mạng làm việc như trước nữa." Cố Xuyên nhanh chóng hứa hẹn. Hắn khác với nguyên thân, nguyên thân là ước gì một ngày làm việc hai mươi bốn tiếng, không muốn rãnh rỗi chút nào. Nhưng hắn không có khả năng có được tinh thần và giác ngộ như vậy.

Lúc này Tôn thị mới hài lòng, chồng cô bình thường ít nói. Nhưng sẽ không nói dối để gạt cô.

Sân nhà họ Cố không lớn, lại có nhiều người ở nên không có đất trống. Vì vậy gà, vịt, ngỗng gì đó cũng không nuôi. Ngoại trừ ăn Tết, quanh năm suốt tháng cũng không có trứng để ăn.

Mẹ Cố là Lý thị đang phơi rau dại trong sân, đều hái từ trên núi xuống. Bây giờ ăn không hết nhiều như vậy. Sau khi phơi khô có thể dự trữ suốt mùa đông. Khi đồ ăn không còn nhiều thì có thể lấy rau dại phơi khô ra ăn chống đói.

Thấy Tôn thị đi ra, bà vội vàng hỏi: "Thằng hai thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa?" Trên đầu chảy nhiều máu như vậy, phải mấy năm mới có thể bổ về được.


"Cả người chàng vẫn còn yếu, vết thương trên đầu còn đau. Con thấy cần phải dưỡng bệnh mấy ngày. Chỉ là nhà chúng ta không có đồ bổ máu. Bằng không cũng có thể phục hồi nhanh hơn." Ngoại trừ màn thầu ngũ cốc thì là rau dại. Ngay cả rau chân vịt và củ cải trong nhà cũng không nỡ mua, chứ đừng nói đến trứng và đường đỏ. Nếu muốn cơ thể hoàn toàn phục hồi thì vẫn còn sớm.

Bốn đứa con trai cưới vợ đã làm cho nhà họ Cố nghèo khổ từ lâu. Tôn thị cũng không có cách nào, trong nhà chỉ có một mẫu đất* là thuộc về bọn họ, còn hai mươi mấy mẫu khác thuộc về địa chủ. Sau khi thu hoạch xong phải trả bảy phần tiền thuê đất, ba phần còn lại mới thuộc về nhà mình.

(*1 mẫu bằng 10 công [1 công = 1 sào]. 1 công đất là 1 000 m², tương đương 10 000 m², bằng 1 hecta)

Đồ ăn của cả nhà trên cơ bản đều xuất phát từ đây, quanh năm suốt tháng đều khó khăn túng thiếu. Bà cũng muốn mua chút gì cho thằng hai bồi bổ nhưng lại không thể làm gì được. Bà cũng không thể lấy tiền làm tiệc cưới cho thằng út vào tháng sau ra được.

Cứ chịu đựng đi, ai mà không phải chịu đựng như vậy, chỉ cần còn sống là được.

Mẹ chồng không nói gì, Tôn thị cũng không cảm thấy kỳ lạ, chủ yếu là ngay từ đầu cô đã không có hy vọng. Ba chị em dâu bọn cô chỉ có ngày sinh con mới có thể ăn được trứng do mẹ chồng mua, trong lúc ở cữ thì đừng nghĩ đến. Trừ khi là nhà mẹ gửi đến, bằng không là không có trứng để ăn.

Thiết Đản còn đang ngủ trên giường, Cố Xuyên cũng không dám lấy đồ ăn trong không gian ra ăn, chỉ có thể chờ ăn sáng trong nhà.

Cũng giống như ngày hôm qua, Cố Xuyên không ra nhà chính ăn cơm, mà là Tôn thị bưng đồ ăn vào phòng. Một cái màn thầu và một chén cháo rau dại. Đây là bữa ăn bình thường nhất trong mùa thu, cũng là ngoại trừ ăn Tết, lúc ăn tốt nhất trong nhà.

Cố Xuyên để lại gần nửa cái màn thầu ngũ cốc cho Thiết Đản, những thứ còn lại gần như nhét vào trong miệng. Khoảng một tháng nữa ra ở riêng, hắn không muốn sống một ngày như thế này nữa.

"Uống hết cháo còn lại đi. Con uống xong cha dẫn con ra ngoài chơi." Cố Xuyên đưa gần nửa chén cháo còn lại cho con trai. Hắn cần phải đi ra ngoài một chút, hoạt động cơ thể, thuận tiện tìm chỗ không người chăm sóc đặc biệt cho mình và Thiết Đản.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.