"Ông chủ muốn đuổi ai?"
"Phương Bình Bình." Cứ cách mấy bữa lại lượn lờ trước mặt hắn, mấu chốt là cặp mắt kia không an phận, không chỉ nhìn trên người hắn, còn tỏ ra rụt rè ngượng ngùng, thực sự làm cho người buồn nôn.
Phương Bình Bình đã làm việc ở nhà họ Cố nhiều năm. Mặc dù là người giúp việc, nhưng cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học. Hơn nữa cô gái này từ khi đến đây căn bản không kiềm chế bản thân. Cho nên mục đích cô đến nhà họ Cố có thể nói là quá rõ ràng, ai cũng nhìn ra. Chẳng qua trước đây ông chủ không cảm thấy phản cảm, thậm chí còn tặng quà cho Phương Bình Bình.
Nhưng nếu ông chủ đã chán ghét, một người giúp việc mà thôi, muốn đuổi thì có thể đuổi bất cứ lúc nào.
Sau khi đuổi Phương Bình Bình đi, trong nhà cuối cùng không có ai thỉnh thoảng lượn lờ chướng mắt. Kể ra thì hắn thực sự bội phục nguyên thân, có thể ai đến cũng không từ chối, một chút đặc biệt cũng không có.
Hiếm khi Cố Hiên từ trường học về nhà vào thứ sáu, ba cậu không đi ra ngoài. Hơn nữa còn dặn phòng bếp làm thêm mấy món cậu thích. Mặc dù khoảng cách giữa hai cha con không phải một hay hai năm. Cho dù một trong hai người thay đổi trước thì mối quan hệ rất khó thân thiết hơn.
"Tuần sau mấy đứa thi cuối kỳ phải không? Con chuẩn bị thế nào rồi?" Cố Xuyên quan tâm hỏi, đối với hắn đời trước, đây xem như là lời lẽ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-ba-cua-nam-chinh/2805979/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.