Chương trước
Chương sau
Ba chiếc xe đen bóng dừng trước cửa một casio không nhỏ không lớn, tuy là cửa cách âm nhưng vẫn nghe được tiếng hỗn độn ở bên trong.
Hai tên canh cửa đang mồi điếu thuốc, nhìn Lại Ngạn Vũ cùng đoàn người của hắn bước đến, rít một hơi rồi chặn đường, một tên hấc hàm "Ai đó?". Tên kia nối theo "Đến làm gì?"
Vẫn là tác phong quen thuộc, Lại Ngạn Vũ không nói gì, Sim kế bên tiến lên "Gặp Từ lão gia."
Hai tên cười nhếch miệng, một tên khinh miệt "Từ lão gia muốn gặp là gặp sao?", tên còn hùa theo "Nghĩ mình là ai?"
Vân Phi nhìn hai tên không biết trời cao đất dày kia khinh bỉ, nghĩ thầm nếu hai tên ngốc này cứ tiếp tục như vậy thì tên chết tên bị thương có vẻ cũng không khó hiểu mấy. Thử thách sự kiên nhẫn của Lại Ngạn Vũ?
Hừm, có vẻ Lại Ngạn Vũ vẫn khá bình tĩnh, chỉ có tên Sim kia kìa. Thử thách sự kiên nhẫn của Sim? Vẫn hợp lí hơn. Anh ta đặt lão đại của mình lên đầu cơ mà.
"Mau gọi Từ lão gia." Sim nhấn giọng.
"Nghĩ cái gì vậy? Đã nói rồi, muốn gặp là gặp sao?" "Đúng. Là cái thá gì hả?" Hai tên canh cửa lại tên trước tên sau người một câu khinh miệt.
Không biết Từ lão gia là người thế nào lại có thể dạy hai tên thuộc hạ lại đần độn đến mức này. Không lẽ khách đến chơi cũng được đón tiếp "nồng nhiệt" thế này?
Sim bắt đầu trở nên nóng giận, trong đầu hắn chắc đang tính đánh cho hai tên kia một trận, hai bàn tay đã cuộn lại thành nắm đấm, gân cổ hắn hiện lên, thật hung tợn. Vân Phi chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, người đã run lên, không còn lần hai. Anh ta hình như suy nghĩ kĩ rồi, chuẩn bị xông lên đánh trước tính sau, thì Lại Ngạn Vũ đọc tên của hắn ra.
Hai tên kia mặt mày liền biến sắc, vẻ mặt ngạo mạng lúc nãy liền bị thu hồi, thay vào đó là ánh mắt đến biểu cảm đều trở nên tôn kính. Hai tên giành nhau đi gọi Từ lão gia, tên nhanh chân thì chạy đi trước, tên còn lại bưng vẻ mặt hiếu khách, giả tạo cười, đưa tay hiệu mời bọn người Lại Ngạn Vũ vào, còn nói vô tội "Sao ngài không nói sớm, Từ lão đại đã dặn chúng tôi đợi ngài rất lâu, nếu ngài nói từ đầu có lẽ tôi..."

"Im đi." Lại Ngạn Vũ lạnh nhạt lướt qua người hắn.
Thấy thái độ của lão đại, cơn tức giận trong Sim vơi đi nhiều, nghe câu im đi lạnh ngắt mà boss để lại cho tên ngốc đó, Sim cười phì, tâm tình vui vẻ gấp mấy lần.
Nhìn sắc mặt hai tên đó quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chỉ vì một cái tên, Vân Phi mới thấy tên hắn công năng thật lớn. Hay cô đổi tên giống hắn?
Vẫn là nên bỏ đi.
Đoàn người Lại Ngạn Vũ tiến lên tầng cao nhất của toàn nhà, đại khái tầng bốn năm gì đó. Căn phòng mở ra trước mắt đoàn người rất rộng, áp vào tường là những tủ đầy rượu, bạt ngàn các loại rượu, từ kiểu dáng bình, đến màu sắc đều là mỗi bình một vẻ, đậm nhạt khác nhau, to nhỏ không giống nhau, được ánh màu vàng vàng của đèn bao phủ, tất cả đều phản quang tạo một khung cảnh lung linh và vô cùng bắt mắt. Ở chính giữa phòng là bộ bàn ghế gỗ dài ba mét, kiểu bàn này giống ở nhà hắn, hình như là dùng cho việc đàm phán làm ăn, và ở đây cũng đại loại như vậy.
Đầu bàn bên kia khi thấy đoàn người Lại Ngạn Vũ bước vào, tất cả đều đã đứng lên nghiêm túc, người đàn ông trung niên đang nở nụ cười kia, đứng dẫn đầu, Vân Phi có thể đoán được đó chính là Từ lão gia. Mặt ông ta trông cũng hiền hậu, nhìn giống một ông lão hiền từ, là ông của một bầy cháu, chứ không hề giống một người có tiếng tăm trong giới xã hội đen, làm việc không nói lí nói tình này.
Nhìn sao cũng không ra, không giống như ông già cà trớn Dụ Cẩn Niên, lúc nghiêm khắc bắt cô luyện tập lại vô cùng hung dữ, lúc bình thường thì ta rất vui đấy nhưng cơ mặt lại cứng ngắt, lúc nổi cơn điên thì điên hết phần thiên hạ. Khi mới nhận cô làm con, ông già ấy uống rất nhiều rượu, say khướt, ngồi không vững, cứ ngã ra sau lại bật về trước như con lật đật, tay chỉ cô thì đua đưa lên xuống, nói "Con gái, con là con gái của cha. Con gái, con không phải là con gái của cha, nhưng cha đã coi con là con gái của cha. Con gái, con là con gái của cha, vì cha đã nhận con là con gái..." lảm nhảm cả một buổi, đến nỗi khi cô nhắm mắt lại thì hai tiếng con gái cứ quần mãi trong đầu, không ngủ được. Sáng hôm sau lại trưng bộ mặt nghiêm ngặt huấn luyện cô. Tính khí lão đầu này còn khác thường hơn cả thời tiết. Từ lão gia lại có vê cực kì nuông chiều, yêu thương mọi người, vẽ mặt ông hiền hậu đến mức có lẽ không có việc gì có thể làm ông tức giận.
Càng không giống bộ mặt lạnh tanh của Lại Ngạn Vũ, bộ mặt lúc nào cũng như bị kéo dài xuống, ánh mắt đằng đằng sát khí khiến không gian xung quanh lúc nào cũng lạnh ngắt.
Vân Phi đứng ngơ ra, suy nghĩ mông lung, đoàn người đã tiến lại bàn đàm phán, còn cô đứng lại ở cửa ra vào, khiến hai tên thuộc hạ không đóng cửa được.
Thấy đối phương cứ nhìn ra cửa, Lại Ngạn Vũ cũng quay ra nhìn.
"Cẩu tử." Hắn gọi lần một.
"Cẩu tử." Hắn gọi lần hai, giọng gằng một chút.
"Cẩu tử" Hắn gọi lần ba, vừa gằng vừa nhấn từng chữ.
Nhưng Vân Phi bừng tỉnh không phải do nghe thấy tiếng gọi mà là tự chính mình cảm thấy như đang có đầu đạn, mũi tên hay các loại vũ khí đại loại vậy đang hướng về mình, cô mới lạch bạch chạy lại chỗ Lại Ngạn Vũ, đầu cúi thấp, mím môi. Mình bị điên rồi.
Lại Ngạn Vũ thấy cô đứng ăn năn bên cạnh thì không nói gì nữa, cũng không tức giận.
Người theo hắn đều cảm thấy điều này rất kì quái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.