Không hiểu tại sao, lúc Trần Nhất Nhiên nói ra lời này cô lại có chút xấu hổ, nhịp tim còn đập nhanh hơn vừa rồi.
Đúng là cách biệt lâu ngày thì phải nhìn nhau bằng ánh mắt khác, bây giờ đến Trần Nhất Nhiên cũng có thể nói ra những lời tán tỉnh như vậy.
Lệ Lâm Lâm nhanh chóng ổn định sắc mặt của mình, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nói còn hay hơn hát nữa cơ, đó là do lợi ích chưa đủ nhiều.”
Trần Nhất Nhiên nói: “Cũng đúng, con người của anh thích làm trực tiếp hơn là nói miệng.”
“Làm?” Lệ Lâm Lâm lập tức cảnh giác nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Anh nhìn Lệ Lâm Lâm mấy giây, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ: “Em muốn làm gì? Anh đều có thể phối hợp.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
A phi!
“Vì sự việc đã rõ ràng nên em về trước đây.” Lệ Lâm cầm lấy túi sách, bước nhanh ra ngoài. Trần Nhất Nhiên ở phía sau nhìn cô: “Không rảnh đi ăn cơm cùng nhau sao?”
“Không ăn!” Hai chữ này vừa thốt ra, cửa phòng tổng giám đốc bị cô hung hăng đóng lại. Trần Nhất Nhiên ngồi tại chỗ, im lặng nhìn cánh cửa một hồi, thấp giọng bật cười.
Sau khi Lệ Lâm Lâm rời khỏi công ty của Trần Nhất Nhiên, cô liền chuẩn bị về nhà để tiếp tục nghiên cứu kịch bản của mình. Trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, gần đây cô không có đặt hàng online, chẳng lẽ là cuộc gọi chào hàng nào đó?
Nghĩ đến đây, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-thich-kiem-tien/1124223/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.