Toàn bộ đèn xung quanh đột nhiên sáng lên, Lệ Lâm Lâm kinh ngạc phát hiện cây cối xung quanh Trần Nhất Nhiên đều được treo những ngọn đèn nhỏ, phát ra ánh sáng màu cam nhu hòa. Còn khá lãng mạn. Đây không giống phong cách thường ngày của Trần Nhất Nhiên. Nhân viên phục vụ dẫn Lệ Lâm Lâm tới đây không biết đã rời đi từ lúc nào, Lệ Lâm Lâm đứng đờ tại chỗ, nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đưa tay về phía cô: “Còn đứng ở đó làm gì vậy?” Lông mày Lệ Lâm Lâm khẽ động, cô đi về phía Trần Nhất Nhiên, nhưng không nắm tay anh. Trần Nhất Nhiên bình tĩnh thu tay về, đặt trước môi ho nhẹ một tiếng: “Buổi chiều anh đã đặc biệt bố trí những thứ này, em thích không?” Lệ Lâm Lâm nhìn cảnh vật xung quanh, khẽ gật đầu: “Cũng không tệ, những thứ này là do anh tự tay làm?” “Anh và nhân viên công tác đã làm cùng nhau.” Lệ Lâm Lâm hỏi: “Chứ không phải anh ngồi chỉ đạo rồi đưa ra ý kiến à?” “…” Trần Nhất Nhiên im lặng một lúc mới nói tiếp, “Anh cũng có làm.” Lệ Lâm Lâm dò xét anh hai lần, giống như đang cân nhắc lời nói của anh là thật hay giả: “Tại sao đột nhiên làm như vậy?” Trần Nhất Nhiên đáp: “Không phải anh đã nói là sẽ theo đuổi em sao?” Lệ Lâm Lâm nhìn ngọn đèn trên đầu: “Là vậy ư?” Cô vừa dứt lời, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, Trần Nhất Nhiên lại một lần nữa đưa tay về phía cô, làm động tác mời khiêu vũ: “Anh có thể mời em nhảy một bản được không?” Lệ Lâm Lâm đứng im không nhúc nhích: “Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Lúc chiều tổ chương trình vẫn còn ghi hình, mặc dù bữa tiệc đã kết thúc, nhưng rất có thể vẫn còn người ở lại trên núi. Nếu chuyện này bị người khác nhìn thấy, thật sự có hơi xấu hổ. Trần Nhất Nhiên nói: “Em yên tâm, sẽ không có ai đến đây.” “Anh tự tin dữ vậy?” “Lối vào phía trước có bảo vệ, khu vườn này nếu không quẹt thẻ thì không vào được.” Lệ Lâm Lâm nhớ tới nhân viên phục vụ đưa cô đến đây hình như cũng đã quét thẻ một lần. “Cánh cửa đó là lối vào duy nhất sao?” “Ừ, ngoại trừ việc có người trèo qua từ ngọn núi bên cạnh.” “…” Chắc hẳn sẽ không có ai làm được điều này. Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bước lên, đặt tay mình vào lòng bàn tay Trần Nhất Nhiên. Khóe môi Trần Nhất Nhiên cong lên, một tay nắm chặt tay Lệ Lâm Lâm, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào eo cô: “Trước đây anh đã dạy em khiêu vũ, em còn nhớ không?” Lệ Lâm Lâm đảo mắt, không nặng không nhẹ đáp “Ừm” một tiếng. Thời điểm cô học tiểu học, lớp khóa trên đã tổ chức một buổi biểu diễn, Lệ Lâm Lâm là người được chọn đi khiêu vũ. Thật ra, Lệ Lâm Lâm không phải là một đứa trẻ đa tài, mặc dù ba cô là một huyền thoại trong giới âm nhạc, nhưng cô lại không có năng khiếu ca hát, khiêu vũ cũng chưa từng học qua, các lớp học ngoại khóa của cô đều xoay quanh Ngữ Văn, Toán, Anh Văn. Piano cô đã học được vài năm, cũng đã đạt chứng chỉ, nhưng học sinh chơi piano đã được quyết định, cho nên Lệ Lâm Lâm chỉ có thể phân vào nhóm nhảy. Mọi người nhất trí bình chọn cho Lệ Lâm Lâm đi khiêu vũ, không phải là vì cô nhảy đẹp —— Trên thực tế, các bạn trong lớp chưa từng nhìn thấy Lệ Lâm Lâm khiêu vũ, bọn họ chọn cô chỉ vì cô có dung mạo xinh đẹp. Lệ Lâm Lâm rơi vào tình thế bất đắc dĩ, cũng không xấu hổ khi nói rằng mình không biết nhảy. Vì cô nghĩ với sự thông minh tài trí của mình, học bừa vài ngày là có thể nhảy được. Đây có lẽ là thất bại đầu tiên trong cuộc đời của Lệ Lâm Lâm, cô không ngờ khiêu vũ còn khó hơn việc giải các bài toán số học. Lệ Thâm và Dư Vãn thay nhau ra trận, hận không thể dùng hết kinh nghiệm đã học trong suốt cuộc đời truyền lại cho cô, nhưng cô vẫn cứng nhắc như vậy. Lệ Lâm Lâm cũng bị đả kích vì điều này, cô tự kỷ vài ngày. Trần Hi phát hiện tâm trạng của Lệ Lâm Lâm suy sụp thì cũng suy sụp theo, Trần Nhất Nhiên về sau có hỏi qua một chút, mới biết được Lệ Lâm Lâm gặp thất bại trong việc khiêu vũ. Lúc đó, hình tượng Lệ Lâm Lâm trong lòng Trần Nhất Nhiên là một người rất ưu tú. Thành tích học tập của cô luôn tốt hơn Trần Hi, đầu óc lại thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nói thật, anh có hơi ngạc nhiên khi nghe Trần Hi nói rằng cô không thể học khiêu vũ. Nhưng hai cô em gái nhà anh gặp khó khăn trong cuộc sống, thì người anh trai như anh vẫn phải cố gắng giúp một tay. Cho nên mỗi khi tan học, Trần Nhất Nhiên sẽ đến khu vườn nhỏ trong trường cùng với Lệ Lâm Lâm và Trần Hi, mở cho các cô một lớp đào tạo khiêu vũ nho nhỏ. Lệ Lâm Lâm biết thời gian học tập của cấp ba rất eo hẹp, nên mỗi khi nghĩ đến việc Trần Nhất Nhiên lãng phí thời gian học tập để dạy cô khiêu vũ, cô lại cảm thấy có lỗi vô cùng. Nhưng có thể ở bên cạnh anh một lúc, dù chỉ là nửa tiếng, cô cũng rất vui vẻ. Cứ như vậy, tâm trạng của Lệ Lâm Lâm liên tục thay đổi trong lúc khiêu vũ, mỗi ngày đều hẹn gặp Trần Nhất Nhiên trong khu vườn nhỏ. Mỗi lần khiêu vũ, Trần Nhất Nhiên sẽ làm mẫu phần nữ trước, sau đó chuyển sang phần nam, giở vờ như đang ôm bạn nhảy. Trí nhớ Lệ Lâm Lâm rất tốt, các bước nhảy đều học thuộc lòng, nhưng đến lúc thị phạm thì lại có hơi cứng nhắc. Trần Nhất Nhiên cảm thấy cách này không ổn, tốt nhất vẫn là hai người khiêu vũ cùng nhau, như vậy mới có cảm giác. Nhưng Lệ Lâm Lâm quá thấp, chiều cao giữa học sinh cấp ba và cô hoàn toàn không xứng đôi. Anh cũng không thể đến trường tiểu học bắt một bé trai đến đây, nên dứt khoát ôm Lệ Lâm Lâm lên. Mặc dù chân Lệ Lâm Lâm không chạm đất, bước đi cũng không được, nhưng anh vẫn nhảy theo từng tiếng nhạc, cố gắng giúp Lệ Lâm Lâm tìm kiếm cảm giác khiêu vũ. “Không ngờ chiêu này của anh lại có tác dụng như vậy, về sau em đã khiêu vũ linh hoạt hơn nhiều.” Trần Nhất Nhiên dẫn dắt Lệ Lâm Lâm, giẫm lên từng nốt nhạc trong khu vườn, chỉ trong một khoảnh khắc, hình ảnh đẹp đẽ này lại trùng khớp với hình ảnh lúc nhỏ, nhưng người dẫn dắt lúc đó đã trưởng thành. Lệ Lâm Lâm không lên tiếng, nhưng lỗ tai lại có chút phiếm hồng. Có trời mới biết lúc Trần Nhất Nhiên ôm cô, trái tim của cô đã không tự chủ đập loạn xạ, lấn át luôn cả tiếng nhạc, cô hoàn toàn không nghe thấy được nhịp đếm gì gì đó, trước mặt chỉ có Trần Nhất Nhiên. Khoảnh khắc đó, Lệ Lâm Lâm muốn nhanh chóng lớn lên, bởi vì sau khi lớn lên, cô có thể chân chính khiêu vũ cùng Trần Nhất Nhiên, chứ không phải như bây giờ, chỉ được anh ôm trên tay. “Sao lại đỏ mặt rồi?” Giọng nói mang theo ý cười Trần Nhất Nhiên ở phía đối diện truyền đến, khiến Lệ Lâm Lâm hung hăng trừng mắt nhìn anh. “Anh nhìn lầm.” “Ồ.” Trần Nhất Nhiên ngoài miệng trả lời, nhưng ý cười trong giọng nói ngày càng đậm, “Đây cũng coi như là lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ đúng nghĩa? Cũng không tệ lắm, những năm qua có tiến bộ không ít.” Lệ Lâm Lâm lườm anh một cái: “Tổng giám đốc Trần thành thạo như vậy, cũng không biết đã khiêu vũ với bao nhiêu người rồi.” Trần Nhất Nhiên lại mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn cô: “Người có thể khiêu vũ với anh không nhiều.” “…” Đây có phải là Versailles mới nhất không? Tổng giám đốc Trần xứng đáng là người khai sinh ra mọi trường phái. “Vậy có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không?” Lệ Lâm Lâm cười như không cười nhìn anh. Trần Nhất Nhiên lập tức nói: “Không, có thể khiêu vũ cùng em, chính là vinh hạnh của anh.” Lệ Lâm Lâm hừ một tiếng, không nói nữa, sau khi tiếng nhạc dừng lại, hai người cũng dừng lại theo, nhưng Trần Nhất Nhiên vẫn nắm chặt tay Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm liếc nhìn anh, ra hiệu anh buông tay, nhưng bàn tay đặt ngay eo cô lại tăng thêm sức, kéo cô vào trong ngực anh. Lệ Lâm Lâm lại nghe thấy nhịp tim đập liên hồi, không biết là của cô hay Trần Nhất Nhiên. “Lâm Lâm.” Giọng nói của Trần Nhất Nhiên rơi xuống đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đến mức cô tưởng rằng anh không mở miệng. Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu, Trần Nhất Nhiên giống như đang chờ cô ngẩng đầu, anh thuận thế cúi đầu hôn lên môi cô. Lệ Lâm Lâm sững sờ, ma xui quỷ khiến nhớ lại những gì Trần Nhất Nhiên đã nói với cô lần trước —— Khi hôn môi phải nhắm mắt. Cô vô thức nhắm mắt lại, nụ hôn lần này dịu dàng hơn nhiều so với lần trước, anh không nuốt chửng Lệ Lâm Lâm, mà muốn chậm rãi thưởng thức hương vị của cô, dịu dàng và trân trọng. Nụ hôn của Trần Nhất Nhiên không sâu, anh nhanh chóng buông cô ra, không có bất kỳ hành động quá đáng nào. Lệ Lâm Lâm mở to hai mắt, vẫn còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi. Trần Nhất Nhiên cúi đầu nhìn cô, ý cười nhàn nhạt ẩn trong đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Lần này em thấy thế nào? Em có thể coi đây như là nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Cảm xúc thiếu nữ vừa rồi của Lệ Lâm Lâm lập tức biến mất một nửa, trong lòng vừa thẹn vừa giận. Lần trước ở trong xe, cô thật sự đã trách anh tại sao không làm nụ hôn đầu lãng mạn hơn một chút, nhưng cô chỉ than thở trong lòng mà thôi! Trần Nhất Nhiên là con giun trong bụng cô sao! Lệ Lâm Lâm buông Trần Nhất Nhiên ra, xoay người rời đi. Trần Nhất Nhiên đi theo sau cô, kêu cô một tiếng: “Em đi đâu vậy?” Lệ Lâm Lâm không quay đầu nhìn anh: “Xuống núi.” “Anh đưa em xuống.” “Không cần.” Trần Nhất Nhiên ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Lệ Lâm Lâm, nắm lấy cổ tay cô: “Anh đặc biệt đến đây đón em.” Lệ Lâm Lâm muốn rút tay ra, nhưng phát hiện không rút được, cô trừng mắt nhìn Trần Nhất Nhiên, rồi để anh tùy ý nắm tay mình. Lúc rời khỏi khu vườn, hai người đi một con đường khác, Lệ Lâm Lâm ở trên núi ghi hình cho chương trình giải trí, không có thời gian đi dạo khắp nơi, tối nay đi với Trần Nhất Nhiên như thế này, mới phát hiện ven đường có rất nhiều máy gắp thú. “Tại sao có nhiều máy gắp thú như vậy? Anh yêu cầu người ta đặt chúng ở đây sao?” Lệ Lâm Lâm hỏi Trần Nhất Nhiên. Trần Nhất Nhiên gật đầu, nói với cô: “Nếu khách hàng nam chọc giận bạn gái, anh ta có thể gắp gấu bông để dỗ cô ấy, có phải rất nhân văn không?” “…” Lệ Lâm Lâm trầm mặc một chút, đưa ra đề nghị với anh, “Không thì anh lại làm bao cát hình người đi, nếu khách hàng nam chọc giận bạn gái, thì hãy để cô ấy đánh vào bao cát, chắc chắn sẽ hả giận.” Trần Nhất Nhiên: “…” Đây là đang ám chỉ điều gì đó với anh sao? Hai người đi đến bãi đậu xe, Lệ Lâm Lâm nhìn thấy nhân viên phục vụ tặng hoa cho cô. Trong tay anh ta vẫn ôm bó hoa vừa rồi, đi về phía hai người: “Tổng giám đốc Trần, cô Lệ. Bó hoa này là do trợ lý của cô Lệ để lại, bọn họ đã xuống núi trước, nên đặc biệt để lại hoa cho cô.” Lệ Lâm Lâm: “…” Cô nói không sai mà, trợ lý nhận tiền của Trần Nhất Nhiên, thì suy cho cùng vẫn là người của Trần Nhất Nhiên. “Đưa cho tôi.” Lệ Lâm Lâm nhận lấy bó hoa, hai người trợ lý xuống núi nhất định là sẽ về thẳng chỗ ở của mình, cho nên họ mới để lại hoa cho cô. Bó hoa này siêu to, Lệ Lâm Lâm không thể ôm nó ngồi lên xe, vì thế đã để nó đơn độc ở hàng ghế sau, còn thắt dây an toàn cho nó. Trần Nhất Nhiên chở cô về biệt thự, suốt quãng đường cũng không làm ra hành động quá trớn nào. Lệ Lâm Lâm về đến nhà liền ôm bó hoa đi vào phòng, Dư Vãn và Lệ Thâm vẫn còn thức, nhìn thấy cô trở về với bó hoa lớn trong tay thì lập tức xông tới. “Lâm Lâm, là ai tặng hoa cho con? Trần Nhất Nhiên?” Vừa rồi xe của Trần Nhất Nhiên dừng ở trước nhà, bọn họ cũng đã biết. Lệ Lâm Lâm lên tiếng phủ nhận: “Không phải, hôm nay chương trình giải trí đã hoàn thành việc ghi hình, là tổ chương trình tặng.” “Vậy thì tổ chương trình của con rất hào phóng, bó hoa này nhìn không hề rẻ.” Dư Vãn là nhà thiết kế hôn lễ, nghiên cứu rất nhiều về hoa. Bà ấy nhận lấy bó hoa trong tay Lệ Lâm Lâm, lẩm bẩm nói muốn tìm một lọ hoa cắm vào. Lệ Thâm không quan tâm hoa, chỉ kéo tay Lệ Lâm Lâm hỏi: “Lâm Lâm, vừa rồi ba và mẹ con đang thảo luận chuyện nuôi thú cưng. Con có ý kiến gì không?” Lệ Lâm Lâm nghĩ nghĩ, nói với ông ấy: “Không thì ba nuôi cá vàng đi, con thấy mấy ông chú lớn tuổi đều nuôi cá vàng trong nhà.” Lệ Thâm: “…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]