Nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng của Lệ Lâm Lâm, Trần Nhất Nhiên nhẹ nhàng cong môi: “Đi thôi, em là người không giỏi chịu đói.”
Lệ Lâm Lâm vô thức đuổi theo bước chân anh, ở bên cạnh hỏi: “Tại sao em không chịu đói được? Từ lúc nào mà em lại yếu đuối như vậy?”
Trần Nhất Nhiên cười cười, nhìn cô nói: “Cũng không biết là ai, bị Ngô Tuệ kiểm soát thì lên TV làm ầm ĩ đòi đổi người đại diện.”
Trần Nhất Nhiên nói đến đây, còn cố ý bắt chước giọng điệu của cô: “Tôi chỉ ăn một viên kẹo vừng, hai miếng bánh qui nhỏ như thế…”
“… Đủ rồi, đủ rồi.” Lệ Lâm Lâm vội vàng kêu ngừng, “Cái này mà gọi là quản một chút hay sao? Cậu ấy đang ngược đãi bà chủ, coi thường đạo đức con người.”
“Phải, phải, phải.” Trần Nhất Nhiên phụ họa theo cô, dẫn cô đến chỗ mình đậu xe. Hôm nay Trần Nhất Nhiên tự mình lái xe tới, anh lấy chìa khóa mở khóa xe, sau đó giúp Lệ Lâm Lâm mở cửa: “Lên xe đi.”
Lệ Lâm Lâm như bị ma xui quỷ khiến ngồi vào xe, lúc thắt dây an toàn, cô còn tự nhủ với bản thân rằng, chỉ nốt hôm nay thôi, lần sau nhất định phải từ chối anh một cách hung ác!
Lần sau nhất định phải như vậy!
Cửa tiệm bán đồ ăn Nhật mà Trần Nhất Nhiên nhắc đến, trước đây Lệ Lâm Lâm cũng đã từng ghé qua, giá cả không thấp, nhưng hương vị quả thật không tệ.
Lệ Lâm Lâm nhớ tới lần trước ở thành phố H, Trần Nhất Nhiên đã đưa cô đến một quán ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-thich-kiem-tien/1124204/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.