“Hỏi cũng đã hỏi rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian.” Trần Nhất Nhiên nhìn về phía chàng trai, thúc giục cậu ta tiến hành quá trình tiếp theo.
Chàng trai quay đầu nhìn anh, cười một tiếng: “Thời gian của tổng giám đốc Trần rất quý giá, anh ở đây lãng phí một giây với tôi, có phải đã tổn thất mấy trăm triệu rồi không?”
Lệ Lâm Lâm nhướng mày, có hơi kinh ngạc vì cậu ta cũng biết Trần Nhất Nhiên? Mặc dù, Trần Nhất Nhiên đã từng lên trang bìa của các tạp chí về kinh tế và tài chính… Nhưng chàng trai này nhìn kiểu gì cũng không giống một người thích đọc những thể loại tạp chí đó.
Trần Nhất Nhiên không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên, anh nhìn chàng trai trẻ đối diện, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Không tốn nhiều như vậy, nhưng hình như gần đây thiếu gia Thích không được tốt lắm thì phải, phải dựa vào số tiền bán ra của bộ sưu tập để kiếm sống.”
Chàng trai trẻ sững sờ, vẻ mặt không còn đắc ý như lúc nãy: “Anh biết tôi?”
Cậu ta chưa bao giờ tiết lộ danh tính của mình trên Internet, những người liên lạc để giao dịch với cậu ta cũng không biết cậu ta là ai, vậy làm sao mà Trần Nhất Nhiên biết được chứ?
“Cậu không cần ngạc nhiên như vậy, thật ra trước khi gặp cậu tôi cũng không biết cậu là ai.” Trần Nhất Nhiên nói.
Trần Nhất Nhiên nói xong câu này, chàng trai càng thêm nghi ngờ: “Làm sao anh biết tôi trông như thế nào? Chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Trần Nhất Nhiên nghe anh ta hỏi như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-thich-kiem-tien/1124197/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.