Tiếng khóc của Lục Vũ Hiên đã thu hút sự chú ý của Lục Duệ Châu, nhìn thấy cậu nhóc nắm chặt góc áo của Lệ Lâm Lâm, vừa khóc vừa kéo, anh ta khẽ nhíu mày: “Lục Vũ Hiên, em đang làm gì vậy?”
Bình thường Trần Nhất Nhiên ở công ty, không ai dám tranh cãi như thế với anh. Nếu trên thương trường gặp được đối tác cố ý gây sự, anh cũng sẽ tranh luận tới cùng. Nhưng bây giờ đối mặt với Lệ Lâm Lâm, anh chỉ có thể hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng: “Lâm Lâm, anh biết là em đang giận dỗi anh…”
Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: “Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói.”
Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn Lục Duệ Châu, im lặng không nói, Lệ Lâm Lâm sờ sờ đầu nó, nói với Lục Duệ Châu: “Không có gì, không có gì, chúng ta vào nhà rồi nói.”
“Em không có.” Lệ Lâm Lâm nhanh chóng phủ nhận, “Chỉ là em không muốn mình có liên quan gì đến anh nữa.”
Cô nói xong liền nắm tay Lục Vũ Hiên đi vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
“Quao, em cảm ơn anh hai.” Lục Vũ Hiên đưa tay muốn lấy đồ ăn, nhưng lại bị Lệ Lâm Lâm cản lại.
Trần Nhất Nhiên đứng ngoài cửa: “…”
Lệ Lâm Lâm đứng dậy, thu dọn bánh trái trên bàn, một miếng cũng không để lại cho Lục Vũ Hiên: “Đồ ăn này chị cũng cầm đi nha.”
Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cũng không còn tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-thich-kiem-tien/1124191/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.