Khi Lệ Lâm Lâm về đến nhà, Trần Hi và Ngô Tuệ đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV. Thấy Lệ Lâm Lâm vào nhà với một xe đẩy toàn gấu bông to nhỏ, hai người không nhịn được hưng phấn mà chạy lại nhìn: “Lâm Lâm, sao cậu mua nhiều gấu bông thế?” Lệ Lâm Lâm ôm gấu bông trong ngực, vừa đi về phòng của mình vừa nói: “Không phải mua, là anh Nhất Nhiên gắp cho mình.” “Hả?” Trần Hi ngẩn người, “Hôm nay cậu lại đi chơi với anh Nhất Nhiên? Tại sao anh ấy không gọi cho mình?” Rốt cuộc cô có còn là em gái mà anh Nhất Nhiên yêu nhất nữa không! Lệ Lâm Lâm nói: “Không phải, bọn mình trùng hợp gặp thôi.” Lệ Lâm Lâm bước vào phòng, đặt gấu bông lên thảm lông bên cạnh gường. Trần Hi và Ngô Tuệ cũng đi theo cô, mỗi người cầm một con gấu bông: “Kẻ thấy người có phần*, cậu nhiều gấu bông như vậy, chia cho tụi mình mỗi đứa một con đi.” *Kẻ thấy người có phần: Để mình lấy ví dụ cho mọi người dễ hiểu nha: Ba người đang đi trên đường, đột nhiên cả ba đều nhìn thấy phía trước có tờ 200 ngàn, nhưng chỉ có một người nhặt được. Vì hai người kia cũng đã nhìn thấy nên phải được chia tiền. “Không được, không được.” Lệ Lâm Lâm giành lại hai con gấu bông trên tay bọn họ, “Đây là anh Nhất Nhiên gắp cho mình, mình chỉ muốn giữ nó cho riêng mình thôi.” “…” Trần Hi âm thầm lấy một con khác, liền bị Lệ Lâm Lâm không chút lưu tình giật lại. “Hứ!” Trần Hi kéo Ngô Tuệ đứng lên, xoay người đi ra ngoài, “Ngô Tuệ, đi thôi, bọn mình tự đi gắp gấu bông! Không thèm cho Lâm Lâm!” Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Lệ Lâm Lâm nhanh nhẹn chạy tới khóa trái cửa phòng. Xoay người đi lại giường, Lệ Lâm Lâm vui vẻ ngân nga bài hát, cô đặt từng con gấu bông vào trong tủ. Chỉ để lại Kẹo Bông Gòn bên cạnh gối nằm của cô. Sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho mấy chú gấu bông, Lệ Lâm Lâm cầm lấy đồ ngủ của mình đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong xuôi, cô đứng trong phòng tắm sấy tóc, sau đó mặc đồ ngủ đi ra ngoài. Lệ Lâm Lâm đứng chiêm ngưỡng tác phẩm của mình một lúc, không nhịn được cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh, cô còn thêm filter có hình trái tim cho nó, sau đó gửi cho Trần Nhất Nhiên. Điện thoại di động kế bên gối nằm của Trần Nhất Nhiên khẽ rung, anh nhìn thoáng qua, sau đó cầm điện thoại lên, là tin nhắn hình ảnh của Lệ Lâm Lâm. Lâm Lâm: Anh Nhất Nhiên, anh nhìn em làm chỗ ở cho gấu bông nè, biubiu ~! Trần Nhất Nhiên thấp giọng cười, trả lời cô: “Kẹo Bông Gòn đâu rồi?” Lệ Lâm lâm gửi cho anh một tấm ảnh khác: “Kẹo Bông Gòn nằm ở đây, nó phải chịu trách nhiệm hầu hạ em ngủ.” “…” Khóe miệng Trần Nhất Nhiên giật giật, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại, “Nhớ ngủ sớm một chút, không được suy nghĩ lung tung.” Lâm Lâm: Đã rõ! Anh Nhất Nhiên, anh cũng nhớ ngủ sớm, ngủ ngon! Tâm trạng u ám vừa rồi của Trần Nhất Nhiên, giây phút này bỗng trở nên tốt hơn. Anh hơi cong khóe môi, nhắn lại cho Lệ Lâm Lâm lời chúc “Ngủ ngon”. Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nhìn tấm ảnh trên tay một lúc rồi để nó vào vị trí cũ. Ngày hôm sau, Lệ Lâm Lâm phát hiện Trần Hi và Ngô Tuệ thật sự đem rất nhiều gấu bông trở về nhà. Cô tò mò đi tới nhìn thử: “Hi Hi, kỹ năng gắp thú của nhà họ Trần là do tổ tiên truyền lại hả?” “No no.” Trần Hi đứng chống nạnh, kiêu ngạo ngẩn đầu, “Cũng chỉ là mấy con gấu bông, làm sao làm khó được mình?” “Không đúng, Hi Hi, tại sao trên gấu bông của cậu lại có giá tiền?” Lệ Lâm Lâm cầm lên một con rùa đen, chậm rãi đặt câu hỏi. “…” Trần Hi nhanh chóng giật con rùa đen trên tay Lệ Lâm Lâm, nhét nó vào trong bọc, “Lúc bỏ vào máy người ta quên cắt giá. Mình nói cho cậu biết nhé Lệ Lâm Lâm, những con gấu bông này không có phần của cậu đâu, tất cả đều là của mình và Ngô Tuệ!” “Ò… Mình cũng không thèm đâu, mình cảm thấy gấu bông của anh Nhất Nhiên đáng yêu hơn nhiều, liu liu*!” *Từ gốc: 略略略 (Lüè lüè lüè): Là một từ thông dụng trên Internet bắt nguồn từ Weibo, cư dân mạng nói từ này khi họ trêu chọc nhau, dùng để chỉ âm thanh được tạo ra bằng cách thè lưỡi. “…” Trần Hi túm lấy cái gối trên ghế sô pha ném về phía Lệ Lâm Lâm đang bỏ chạy, “Cậu có bản lĩnh ở đây khịa mình, thì phải có bản lĩnh đứng lại cho mình đánh!” “…” Ngô Tuệ ngoái ngoái lỗ tai, không nói gì đi đến ghế sô pha ngồi xuống. Chỉ còn hai tháng nữa là《Rung động trí mạng》kết thúc, đêm nay vừa hay lại phát sóng hai tập mới nhất, cô ấy canh đúng giờ rồi mở TV lên. Kể từ khi《Rung động trí mạng》phát sóng, raiting của bộ phim lúc nào cũng cao, đặc biệt là sau khi Âu Gia Tự trở nên độc ác, thì chủ đề và số lượng tìm kiếm luôn phổ biến hơn các bộ phim truyền hình gần đây, về cơ bản là không có cách nào vượt qua được. Tuy nhiên, sau khi hai tập tối nay được phát sóng, đánh giá của khán giả không còn cao như trước, không ít người nói rằng chất lượng của hai tập phim lần này có dấu hiệu giảm sút, nhiều tình tiết trong phim cũng rất khó hiểu. Mỗi khi《Rung động trí mạng》phát sóng, trên Weibo sẽ có một vài hot search liên quan đến cốt truyện bộ phim, tuần này cũng vậy, nhưng mà lên theo cách tiêu cực. Nhiều cư dân mạng lên Weibo chất vấn biên kịch Vương Tâm, bọn họ nghi ngờ mấy tập phim cuối là do người khác viết thay, nên yêu cầu cô ta cho một lời giải thích. Cư dân mạng gào thét ngày càng lớn, nhưng Weibo của Vương Tâm vẫn luôn giữ im lặng, các thành viên trong đoàn phim đã lần lượt lên tiếng. Weibo của Lệ Lâm Lâm cũng nhận được tin nhắn riêng tư từ fan hâm mộ, hỏi cô rằng có phải cảnh diễn của cô đã bị cắt hay không, bởi vì hai tập phim lần này cô xuất hiện vô cùng ít. Ngô Tuệ nhìn tình hình trên mạng, trong lòng không khỏi lo lắng: “Tiêu rồi, tiêu rồi, chẳng lẽ bộ phim sắp kết thúc thành công thì lại thất bại?” Trần Hi ngồi bên cạnh, xung quanh cô ấy đều là gấu bông: “Không phải các cậu đã nói bọn họ đều đưa biên kịch của mình đến đoàn phim à? Vậy nên chất lượng lần này cũng dễ hiểu thôi, không có mâu thuẫn là tốt lắm rồi.” “Bây giờ mình chỉ sợ danh tiếng của bộ phim sụp đổ, rồi làm liên lụy tới Lâm Lâm.” Người đại diện như Ngô Tuệ thật sự vô cùng đau lòng, “Bây giờ Lệ Lâm Lâm đang trên đà nổi tiếng, không thể chịu được mưa dập gió vùi*!” *Mưa dập gió vùi: Hình ảnh ẩn dụ cho việc kẻ yếu bị bắt nạt bởi kẻ mạnh, hay để chỉ những việc có thử thách quá cao hoặc quá khắc nghiệt. Nhưng Lệ Lâm Lâm lại có vẻ nhìn xa trong rộng: “Ngô Tuệ, đừng quan tâm đến chuyện này nữa, dù sao mình cũng chỉ dựa theo kịch bản để diễn, bọn họ làm sao trách mình được đúng không?” Độ hot của Âu Gia Tự vốn là sự cố nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng hiện tại Lâm Chân đã kéo bộ phim trở lại con đường đúng đắn, thật sự là quá kịp lúc! Mặc dù quá trình này khác với kế hoạch ban đầu của cô, nhưng chỉ cần kết quả giống nhau là được! Lời tỏ tình của anh Nhất Nhiên đã nằm trong lòng bàn tay! “…” Ngô Tuệ ngồi bên cạnh, không nhịn được đưa tay sờ trán Lệ Lâm Lâm, “Cậu ổn không? Danh tiếng sắp sụp đổ, cậu sao lại vui vẻ như vậy?” “Mình nào có.” Lệ Lâm Lâm mở to mắt nói dối, “Cậu cũng thấy rồi mà, diễn xuất của mình rất ổn, người ta ném đá cũng không ném trúng mình đâu.” “Mặc dù nói như thế, nhưng cậu cũng là nữ phụ, nếu danh tiếng của bộ phim sụp đổ, cậu ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.” “Ai ~, cậu đừng lo lắng nữa.” Lệ Lâm Lâm ngáp một cái, sau đó đứng dậy trở về phòng, “Mình đi ngủ trước, các cậu cũng nhớ ngủ sớm một chút.” “…” Bây giờ trong đoàn phim, người có thể ngủ được chắc chỉ có mình Lệ Lâm Lâm? Đúng như dự đoán của Ngô Tuệ, trải qua một đêm, dư luận lại tiếp tục dậy sóng, tỉ lệ người xem《Rung động trí mạng》không chỉ hạ xuống, mà raiting cũng ngày càng thấp theo. Nhiều cư dân mạng cũng bắt đầu lo lắng cho hai tập còn lại của bộ phim, nếu như chất lượng kém như lần này, thì không chỉ danh tiếng của Vương Tâm bị ảnh hưởng, mà ngay cả Hoàn Vũ và đài truyền hình ABA cũng không thể tránh khỏi. Ngô Tuệ thật sự không nghĩ tới, bộ phim đầu tay của Lệ Lâm Lâm lại rơi vào trường hợp “Cao khai thấp đi, chú thủy lạn vĩ*” như vậy, cô lo lắng cả ngày, vậy mà người có liên quan là Lệ Lâm Lâm lại không có lương tâm vui vẻ đi ngủ. *Cao khai thấp đi: Thuật ngữ của thị trường chứng khoán, nghĩa là giá cổ phiếu lúc mở bán cao hơn giá lúc đóng cửa của ngày giao dịch trước đó. Trường hợp trong truyện có thể hiểu là mở đầu vô cùng thuận lợi nhưng càng về sau lại gặp khó khăn. Chú thủy lạn vĩ: Nghĩa là sự việc chưa được hoàn thành đến nơi đến chốn, còn dang dở. Đôi khi cô thật sự hâm mộ tâm lý của Lệ Lâm Lâm. Lệ Lâm Lâm quay xong quảng cáo thì được rảnh rỗi vài ngày, trong tay Ngô Tuệ vẫn còn một vài kịch bản của các đoàn phim, bọn họ đều nói muốn mời Lệ Lâm Lâm làm nữ chính, Ngô Tuệ chọn lọc một chút, sau đó đưa cho Lệ Lâm Lâm nhìn thử, nhưng cô đến nhìn cũng không thèm nhìn, lúc nào cũng trưng ra bộ dạng lười biếng. Ngô Tuệ luôn cảm thấy mỗi ngày mình đều bị Lệ Lâm Lâm chọc tức đến điên người. “Nếu cậu tạm thời không muốn làm việc, vậy chúng ta tranh thủ thời gian này tuyển thêm nhân lực cho studio.” Ngô Tuệ đưa một phần tài liệu cho Lệ Lâm Lâm, “Mình đã tổng hợp các vị trí cần tuyển gấp cho studio của chúng ta và một số mức lương khả quan, cậu xem thử đi.” Lệ Lâm Lâm nhìn lướt qua tập tài tiệu trên tay, ấp úng nói với Ngô Tuệ: “Mình tạm thời không có công việc, nên khỏi tuyển thêm người nha” Ngô Tuệ đáp: “Đâu phải cậu vĩnh viễn không đi làm, sớm muộn gì cũng phải tuyển, nên bây giờ tranh thủ lúc còn rảnh để chuẩn bị cho tốt.” “Ừ…” Lệ Lâm Lâm nhìn nhìn, cầm bút gạch dưới một vài vị trí, “Vậy bây giờ bọn mình tuyển một nửa, sau này tuyển tiếp nửa còn lại ha.” Ngô Tuệ híp mắt nhìn cô: “Tại sao?” Lệ Lâm Lâm nói: “Bởi vì mình không đi làm, điều này có nghĩa là chỉ có chi tiêu chứ không có thu. Chúng ta nên cân nhắc kỹ lưỡng để cân bằng chuyện này.” “Tiền quảng cáo của cậu đâu? Còn sợ không trả nổi tiền lương hả?” “Cái này…” Lệ Lâm Lâm cười cười nhìn Ngô Tuệ, “Không dám dấu gì cậu, mình lấy tiền đi đầu tư rồi.” “…” Cả người Ngô Tuệ như bị sét đánh, tóc con tóc mẹ suýt chút nữa dựng đứng lên, “Cậu lấy tiền đầu tư cái gì?!” “Một bộ web-drama.” Lệ Lâm Lâm nói tiếp, “Chắn chắn sẽ ăn khách.” Lệ Lâm Lâm vừa nói vừa giơ ngón tay cái về phía Ngô Tuệ. Ngô Tuệ: “…” Một chuyện quan trọng như vậy tại sao cô lại không biết gì hết! “Cậu đầu tư vào wed-drama gì? Đạo diễn là ai? Biên kịch là ai? Diễn viên chính là ai hả?” Ngô Tuệ cảm thấy sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị Lệ Lâm Lâm ép đến điên, “Cậu lấy hợp đồng đầu tư ra đây cho mình xem thử.” “Mình nghĩ cậu không nhìn sẽ tốt hơn.” Dù sao thì khả năng chịu đựng của Ngô Tuệ không tốt chút nào, “Cậu cứ yên tâm, mắt nhìn của mình sẽ không sai đâu!” Ngô Tuệ: “…” Ai yên tâm được hả! Ngô Tuệ đang định chạy tới ép Lệ Lâm Lâm giao ra bản hợp đồng, thì Lệ Lâm Lâm liền lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại. Người gọi đến là một chị gái phụ trách hạng mục của công viên giải trí, Lệ Lâm Lâm một bên mở cửa, một bên trả lời điện thoại: “Chào chị.” “Chào em, chị là Tiểu Phan, chắc em vẫn còn nhớ đúng không?” “Em nhớ, em nhớ, chị Tiểu Phan tìm em có chuyện gì không?” “Chuyện là như thế này, ABA đang chuẩn bị một chương trình giải trí có tên《Meal in the Woods》, chương trình sẽ mời các minh tinh lên núi để kinh doanh nhà hàng trên đó. Công ty bọn chị đã hợp tác với nhóm làm chương trình và chọn núi Du Tiên làm địa điểm ghi hình. Núi Du Tiên là dự án do bọn chị cùng với Úc thị hợp tác phát triển, nói một cách đơn giản là sẽ bao gồm dịch vụ ngủ lại trên núi, ăn uống và du lịch, lần này tài trợ chương trình cũng là để tuyên truyền một phần dự án. Chương trình vẫn trong quá trình lựa chọn khách mời, bọn chị muốn mời em tham gia, không biết lịch trình của em có thuận tiện không?” “Tham gia chương trình giải trí?” Lệ Lâm Lâm có chút ngạc nhiên, công ty của chị Tiểu Phan, tức là tập đoàn Hoa Sang, vậy đây cũng là dự án do anh Nhất Nhiên phát triển. Rốt cuộc anh Nhất Nhiên đã phát triển bao nhiêu dự án rồi! Khó trách anh ấy mua nhà ở khắp nơi! “Đúng vậy, có rất nhiều nghệ sĩ nhận được tin và muốn tham gia, ABA cũng cho phép bọn chị mời khách mời nên chị muốn giới thiệu em.” Tiểu Phan nói qua điện thoại, “Em yên tâm, tiền cát-xê khi tham gia chương trình chắc chắn sẽ cao hơn tiền lần trước em quay quảng cáo cho công viên giải trí.” Lệ Lâm Lâm: “…” Chị đã nói như vậy em càng không muốn tham gia. “Chị để em suy nghĩ một chút nhé?” “Được chứ.” Tiểu Phan nói, “Bây giờ chị là người phụ trách dự án này, em cứ suy nghĩ kĩ rồi liên hệ trực tiếp với chị là được.” “Vâng, làm phiền chị Tiểu Phan.” “Không sao, là bọn chị làm phiền em. Vậy trước tiên cứ như thế nhé, bây giờ chị phải đi họp.” “Vâng, vâng.” Lệ Lâm Lâm nghe tiếng đối phương cúp máy mới để điện thoại xuống. Ngô Tuệ ở ngoài cửa nhân cơ hội đi vào, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô: “Mình vừa nghe cậu nói muốn tham gia chương trình giải trí? Có chương trình giải trí mời cậu hả?” “… Mình vẫn chưa quyết định tham gia.” “Tại sao?” Ngô Tuệ nói, “Lúc nãy mình nghe cậu gọi chị Tiểu Phan, mà chị Tiểu Phan là người lần trước phụ trách hạng mục của công viên giải trí, là cấp dưới của anh Nhất Nhiên cậu đó. Đây cũng là dự án của Hoa Sang à?” “Đúng rồi.” “Vậy cậu còn suy nghĩ cái gì?” Chuyện này thật không giống với một đứa trong đầu chỉ toàn tình yêu như Lệ Lâm Lâm, “Lần này tham gia chương trình giải trí là vừa khít, chờ sau khi bộ phim kết thúc, cậu lại có chương trình giải trí để tham gia, ui chao, có thể kéo dài độ hot đó nha!” Lệ Lâm Lâm: “…” Cậu đã phân tích như vậy thì mình càng không thể tham gia! Nếu đây là lời mời của một chương trình khác, Lệ Lâm Lâm nhất định sẽ từ chối mà không cần suy nghĩ, nhưng dự án lần này lại là dự án của tập đoàn Hoa Sang. Nếu như cô từ chối thì anh Nhất Nhiên của cô có biết không nhỉ? Rồi anh Nhất Nhiên sẽ cho rằng cô có thành kiến với công ty của anh ấy? Bởi vì lo lắng chuyện này mà Lệ Lâm Lâm đã trải qua một ngày khá vất vả. Buổi tối trước khi đi ngủ, cô ôm Kẹo Bông Gòn đến trước mặt mình, đang định hỏi nó xem cô có nên đi hay không thì Trần Nhất Nhiên bỗng gọi điện đến. Lệ Lâm Lâm thấy đó là cuộc gọi của Trần Nhất Nhiên liền nhanh chóng trả lời: “Anh Nhất Nhiên!” “Ừ.” Trần Nhất Nhiên như có như không cười một tiếng, “Còn chưa ngủ?” “Chưa ạ, em đang cùng Kẹo Bông Gòn thảo luận chuyện nhân sinh.” Lần này, tiếng cười của Trần Nhất Nhiên nghe rất rõ ràng, “Vậy thảo luận được gì rồi?” “Cũng không có gì… Anh Nhất Nhiên, anh tìm em có chuyện gì không?” Trần Nhất Nhiên đáp: “Anh nghe nói quản lý Phan mời em tham gia chương trình giải trí?” “Đúng vậy.” Lệ Lâm Lâm cảm thấy căng thẳng, anh Nhất Nhiên quả nhiên biết chuyện này rồi! “Chị ấy nói đây là dự án mà công ty Hoa Sang và Úc thị cùng nhau hợp tác phát triển, có phải không ạ?” “Phải, núi Du Tiên và công viên giải trí đều nằm trong cùng một khu, cả hai đều là một phần trong quá trình phát triển khu vực này của bọn anh.” “À, ra là vậy, hôm nay em có lên mạng tìm hiểu một chút về núi Du Tiên, mặc dù chỉ thấy ảnh quảng cáo, nhưng phong cảnh ở đó thật sự rất đẹp!” “Ừ, phong cảnh trên núi rất được, lần này bọn anh chủ yếu lấy trạm dừng chân và nơi ăn uống để làm địa điểm buôn bán, vì thế mới hợp tác với Úc thị để cùng nhau khai thác hạng mục lần này.” Trần Nhất Nhiên nói khái quát vài câu cho cô hiểu, “Anh cũng vừa mới biết quản lý Phan mời em tham gia chương trình giải trí. Em không cần ngại, nếu như không muốn tham gia thì cứ từ chối thẳng với quản lý Phan, cô ấy sẽ sắp xếp nghệ sĩ khác đi.” “Không đâu! Em rất muốn đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]