Quét xong sân trường, Đường Nhạc Niên trở về lớp 13, suốt đoạn đường ngâm nga hát, cả người đuôi mày khóe mắt đều tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc như chảy trong toàn bộ huyết quản. Bất kể có cố gắng như nào, khóe miệng cậu vẫn cứ luôn cong lên, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.
Mấy thằng đàn em ngu ngốc gây rắc rối, cậu cũng quyết định hào phóng tha thứ cho bọn họ. Nếu không phải bọn Trương Canh Lực làm náo loạn ở trên sân trường, hiệu trưởng cũng sẽ không phạt cậu quét sân, nếu cậu không quét sân thì sẽ không biết Văn Tắc mỗi sáng sớm đều tới trường chạy bộ, nếu cậu không trò chuyện cùng Văn Tắc, Văn Tắc cũng sẽ không hẹn gặp cậu ba giờ chiều thứ bảy ở công viên...
Cho nên dựa trên tính toán này, mặc dù Trương Canh Lực và mấy đứa kia đã gây ra thảm họa hàng đầu nhưng cũng coi là lập được một công. Có cả ưu lẫn khuyết(*),Long Bá Vương đại nhân quyết định rộng lượng không nổi giận với bọn họ nữa.
(*)Nguyên văn là Công quá tương để(功过相抵): Công lao và lỗi lầm bù trừ cho nhau.
"Đại ca, mày không sao đó chứ?" Nhìn thấy Đường Nhạc Niên cười híp mắt bước vào lớp học, Trương Canh Lực áy náy suýt chút nữa phát khóc. Nếu không phải là do bọn họ gây chuyện, Đường Nhạc Niên đã không bị ngài hiệu trưởng mưu mô phạt quét sân trường.
Hơn nữa rõ ràng Đường Nhạc đang tức giận với họ, bọn họ muốn giúp đỡ nhưng đều bị Đường Nhạc Niên thẳng thừng từ chối.
"Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-thich-doi-so/2944060/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.