Đây là "mặt trời lặn" của loài người 
Lê Bạch Thành dứt lời, phòng thẩm vấn lại trở nên rất yên tĩnh, bởi vì hai người Phó Tuyết và Trình Vấn Tuyết đang giật mình nên nhất thời cũng chẳng biết phải nói gì, trong đầu cũng không biết nên phán xét điểm nào trước. 
Trong phòng thẩm vấn an tĩnh chỉ có giọng nói của Lê Bạch Thành chậm rãi vang lên, mang theo sự bất đắc dĩ và oan ức. 
"Vật ô nhiễm này không chỉ không có tố chất mà còn không có y đức nữa. Tôi đi vào Thần Quốc, xác nhận logic ô nhiễm rồi, nên tôi cũng muốn thuận tiện đi khám bệnh tâm lý luôn, dù sao tình trạng tâm lý của tôi luôn không ổn lắm. Tôi giao mấy nghìn đồng tiền cố vấn tâm lý, kết quả nó ngay cả tờ giấy phép hành nghề cũng chả có!" 
Trong lòng Trình Vấn Tuyết chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi và một dấu chấm than. 
Ừm... Kiểu này, logic ô nhiễm cũng bị anh chơi ngược lại luôn rồi, anh đi vào đó còn muốn thuận tiện chữa bệnh nữa hả? 
Còn giao mấy nghìn tiền thuốc? 
Mấy nghìn đó có phải tiền của anh không? Cũng chả biết là vật ô nhiễm nào xui xẻo bị anh lừa nữa. 
Rốt cuộc sao người này lại dám làm vậy! Anh không sợ mấy con vật ô nhiễm đó sẽ đi từ Thần Quốc ra đây tìm anh hay sao? 
Trình Vấn Tuyết dùng thời gian dài mới tiêu hóa hết cuộc gọi vừa rồi, anh ấy hơi lúng túng phụ họa: "Đúng là rất không có y đức." 
"Đúng không, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-the-nao-la-thien-tai-di-dong/3332120/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.