Một người dám nói một người dám tin 
Lê Bạch Thành nhìn qua hòm thư màu xanh lá ở cách đó không xa, đang nghĩ xem nên làm gì mới ổn thỏa thì thấy một bàn tay đẹp mắt giơ lên trước mặt mình. 
"Anh đưa thư cho tôi." 
Lê Bạch Thành đang định nói chuyện, bức thư trong tay đã bị người ta cầm đi. 
Giang Vọng lấy thư từ trong tay Lê Bạch Thành rồi đi thẳng đến hòm thư, anh ấy muốn mau chóng gửi thư đi, bọn họ cũng có thể mau chóng rời khỏi nơi này. 
Anh ấy vừa cất bước muốn đi qua, cổ tay đột nhiên bị người khác giữ chặt. 
"Đừng đi qua đó." 
Giang Vọng quay đầu lại, hơi khó hiểu nhìn người đứng phía sau, hỏi: "Làm sao vậy?" 
Lê Bạch Thành liếc hòm thư màu xanh lục ở cách đó không xa, nói tiếp: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác của tôi nói cho tôi biết nếu đi qua đó thì sẽ có nguy hiểm." 
"Không phải chỉ là đi gửi thư thôi à? Có cái gì nguy hiểm được chứ?" 
Lê Bạch Thành cũng không thể nói thẳng là hòm thư sẽ ăn người, đành phải lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng tốt nhất anh nên tin tôi." 
Bởi vì hôm qua Lê Bạch Thành đã nói dị năng của mình có thể cảm giác được sự nguy hiểm, cộng thêm chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Giang Vọng lựa chọn tin tưởng Lê Bạch Thành vô điều kiện. 
Giang Vọng để tay xuống, ánh mắt nhìn qua hòm thư màu lục ở xa xa, cắn răng, hiển nhiên là cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-the-nao-la-thien-tai-di-dong/3322343/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.