“Mễ Dương, bố thật sựkhông nghĩ sẽ gặp con gái của Lý Vân, sau khi bố và mẹ con từ Đông Bắctrở về, chúng ta không có chút tin tức nào của bà ấy nữa, thư gửi đicũng nói không có người như thế… Cô bé đó nhất định là hiểu lầm điều gìrồi, sự việc không phải như thế, bố và Lý Vân cùng lớn lên bên nhau, bốcô ấy cũng là người của nhà máy chúng ta...”. Mễ Dương nằm ngửa mặt trên giường, thơ thẩn nhìn trần nhà.
Vừa rồi nghĩ đi nghĩ lại vẫnquyết định nhân lúc này nói chuyện với bố, không ngờ người trước giờđiềm tĩnh như bố lại kích động đến thế, ông rất hiếm khi hút thuốc, taychâm thuốc còn run run, càng không nghĩ tới bố mà mẹ Liêu Mỹ lại làthanh mai trúc mã, hệt như anh với Vi Tinh, chỉ có điều những gì họ trải qua hoàn toàn không giống. Vừa nghĩ đến Vi Tinh, Mễ Dương không kìmđược đưa tay sờ lên môi, cảm giác tiếp xúc mềm mềm thơm thơm dường nhưvẫn đâu đây, may mà, Mễ Dương mỉm cười, may mà mình nhanh trí, biết điều mình muốn là gì; may mà cô nàng ngốc ấy chậm hiểu, không hiểu nhiềuchuyện bên ngoài...
Nghe tiếng bà Mễ thở đều đều, ông Mễ cẩn thận trở mình. Hơn hai mươi năm rồi, chuyện cũ chìm tận đáy lòng bỗng chốccuộn lên, lại như mới hôm qua, sống động như mới... “Ông xã làm sao thếnhỉ, cứ lăn qua lăn lại mãi thôi”, bà Mễ bên cạnh cũng chưa ngủ. Lúc MễDương về nhà hai bố con còn cười ha ha cơ mà, lẽ nào lúc mình đi tắm xảy ra chuyện gì?
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913636/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.