“Tôi bảo này, bà vừavừa thôi có được không”, ông Vi chột dạ hết nhìn trái lại ngó phải, bàVi vừa múa may cây xẻng xúc cát đổ vào túi nilon vừa trừng mắt nhìn ông, “Không lấy nhiều một chút sau ông định đi thêm lần nữa à?”, ông Vi lậptức im bặt. “Ông cứ thả lỏng ra, đừng làm ra vẻ như là đi ăn trộm thế!Không phải trộm cũng thành trộm đấy!”, bà Vi chỉ đạo.
Gần nhà ViTinh đang xây bồn hoa công cộng, cát chất đống không che đậy gì, bà Visuy đi tính lại thấy cát mèo đắt quá, tuy Vi Tính đã nói có Mễ Dương lo, nhưng cũng đều là tiền cả, tiết kiệm được khoản nào hay khoản ấy! Thếnên vừa sáng ra bà liền lôi theo ông Vi không hề can tâm tình nguyệnchạy tới đây “làm” ít cát, bà ngồi ở sau đống cát xúc, ông Vi đứng yểmtrợ kiêm canh gác.
“Bà xã à, kể cả không có lần thứ hai, bà cũngkhông thể chuẩn bị đủ cát cho nửa đời còn lại của mèo hết một chuyến đấy chứ, bà…”. Chưa dứt lời, ông Vi đã trông thấy hai người mặc đồng phụcmàu xám đang bước về phía này, vội vàng lấy đầu gối huých vợ, “Nhanhnhanh, đứng đậy, bảo vệ đến kìa!!!”. Bà Vi vội vã nhét túi cát vào trong túi vải dùng đi chợ, rồi chỉnh trang lại.
“Bác à, bác làm gìđó?”, một cậu bảo vệ bước lên trước cất tiếng hỏi, ông Vi không biết làm thế nào bèn cười ruồi đáp, “Không có gì, không có gì”. Hai cậu bảo vệcàng cảnh giác tợn, vừa rồi phát hiện người đàn ông này cứ đứng ở cạnhđống cát nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913631/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.