Hoàng Anh lục trong danh bạ điện thoại, may mà vẫn còn giữ số của hắn.
Cô lưỡng lự một lúc rồi lấy hết can đảm nhấn nút gọi.
“Em xin lỗi vì gọi đường đột thế này. Em biết rằng gọi cho anh lúc này là mặt dày, là vô liêm sỉ, nhưng chuyện này ngoài anh ra em thực sự không biết phải nhờ ai cả. Em không còn cách nào nữa. Mong anh hãy giúp đỡ em. Em… hết đường rồi.” Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Anh đã tuôn một hơi. Cô sợ nếu không như vậy thì sẽ không có đủ dũng khí.
Đầu dây kia im lặng một lát, sau đó mới thấy có người lên tiếng.
“Hoàng Anh?”
Giọng nói quen thuộc khiến Hoàng Anh cảm thấy bớt lo lắng đi phần nào. Thật may là hắn chưa đổi số điện thoại.
“Vâng. Là em đây.”
“Em ổn không?”
Nghe thấy câu này, nước mắt Hoàng Anh lại chực rơi xuống. Cô cứ nghĩ mình đã khóc hết nước mắt rồi, nhưng hóa ra không phải.
Hóa ra trên đời này vẫn còn có một người quan tâm tới cô, câu đầu tiên hỏi cô vẫn là “em ổn không” chứ không phải là “chuyện trên mạng có đúng không”.
“Em không ổn.” Cô nói trong nước mắt.
Cách một đường truyền điện thoại, hắn vẫn nghe thấy rất rõ tiếng khóc của Hoàng Anh. Hắn không nói gì cả, cứ thế im lặng để yên cho cô khóc. Lúc Hoàng Anh ngừng khóc rồi hắn mới hỏi.
“Em đang ở đâu? Anh qua đón em nhé.”
Hoàng Anh chần chừ một lúc rồi đồng ý.
Hắn nhìn địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-la-nguoi-thu-ba/3483100/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.