Chương trước
Chương sau
Hoàng Anh lục trong danh bạ điện thoại, may mà vẫn còn giữ số của hắn.

Cô lưỡng lự một lúc rồi lấy hết can đảm nhấn nút gọi.

“Em xin lỗi vì gọi đường đột thế này. Em biết rằng gọi cho anh lúc này là mặt dày, là vô liêm sỉ, nhưng chuyện này ngoài anh ra em thực sự không biết phải nhờ ai cả. Em không còn cách nào nữa. Mong anh hãy giúp đỡ em. Em… hết đường rồi.” Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Anh đã tuôn một hơi. Cô sợ nếu không như vậy thì sẽ không có đủ dũng khí.

Đầu dây kia im lặng một lát, sau đó mới thấy có người lên tiếng.

“Hoàng Anh?”

Giọng nói quen thuộc khiến Hoàng Anh cảm thấy bớt lo lắng đi phần nào. Thật may là hắn chưa đổi số điện thoại.

“Vâng. Là em đây.”

“Em ổn không?”

Nghe thấy câu này, nước mắt Hoàng Anh lại chực rơi xuống. Cô cứ nghĩ mình đã khóc hết nước mắt rồi, nhưng hóa ra không phải.

Hóa ra trên đời này vẫn còn có một người quan tâm tới cô, câu đầu tiên hỏi cô vẫn là “em ổn không” chứ không phải là “chuyện trên mạng có đúng không”.

“Em không ổn.” Cô nói trong nước mắt.

Cách một đường truyền điện thoại, hắn vẫn nghe thấy rất rõ tiếng khóc của Hoàng Anh. Hắn không nói gì cả, cứ thế im lặng để yên cho cô khóc. Lúc Hoàng Anh ngừng khóc rồi hắn mới hỏi.

“Em đang ở đâu? Anh qua đón em nhé.”

Hoàng Anh chần chừ một lúc rồi đồng ý.

Hắn nhìn địa chỉ mà cô gửi cho mình, trên mặt thoáng có một chút ngạc nhiên.

Đây là địa chỉ một khu đô thị đắt đỏ bậc nhất thành phố. Hình như cái tay ca sĩ Hải Đăng đó sống ở khu này. Không lẽ, mấy tin đồn trên mạng về cô là thật?

Hải Đăng vẫn còn ngồi ở tầng một, thấy Hoàng Anh trang điểm và ăn vận xinh đẹp đi xuống thì thoáng vẻ ngạc nhiên. Người phụ nữ này nhanh như vậy đã lấy lại sự tự tin mà đi ra ngoài? Ý chí chiến đấu của cô ta cũng thật là đáng nể.

“Đi đâu vậy?” Hắn không kìm được mà cất tiếng hỏi.

Hoàng Anh dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp đã được trang điểm cẩn thận quay ra nhìn hắn.

“Trong thỏa thuận ghi rõ, không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.” Cô nói rồi đi thẳng ra ngoài cổng.

Mặc dù cô nói đúng, nhưng Hải Đăng thấy hơi bực tức trước câu trả lời ấy. Rõ ràng cô có thể trả lời một cách mềm mỏng hơn, nhưng lại chọn cách nói như không thèm để hắn vào mắt tí nào như vậy.

Hải Đăng đi về phía cửa, hé rèm nhìn ra ngoài.

Phía ngoài cổng là một chiếc BMW màu xanh dương đang chờ sẵn. Hoàng Anh rất tự nhiên, mở cửa chiếc xe ấy và ngồi vào ghế phụ.

Hải Đăng bất chợt cười nhạt.

Nhanh như vậy đã tìm được một mối khác rồi!

Trong bụng còn mang con của hắn mà đã dám leo lên xe của người đàn ông khác.

Trong lòng hắn bỗng có một chút khó chịu, y hệt như khi nhìn thấy món đồ vốn chắc chắn thuộc về mình mà lại nằm trong tay kẻ khác vậy. Có thể hắn không thích thú gì món đồ đó, nhưng cũng không muốn giao nó cho kẻ khác.

Hắn đi lên phòng, mở máy tính ra để kiểm tra lại camera ghi hình trước cửa. Sau khi nhìn rõ được biển số chiếc xe ban nãy, hắn nhấc điện thoại chụp màn hình gửi cho trợ lý của mình.

[Kiểm tra cho tôi thông tin chủ nhân cái xe này.]

Chừng 10 phút sau, đã thấy tin nhắn của trợ lý gửi tới.

[Đó là xe của Mộc Bách, bạn trai cũ của Hoàng Anh.]

[Gửi tôi thông tin về anh ta. Kiểm tra xem hôm nay họ đi đâu.]

Hắn ném điện thoại lên giường, lôi tập hồ sơ của Hoàng Anh trong ngăn kéo ra ngoài. Trong mục thông tin cá nhân mà trợ lý của hắn thu thập có ghi rõ, từng yêu một người tên là Mộc Bách trong thời gian một năm.

Mộc Bách chở Hoàng Anh tới một quán cà phê ở gần đó. Hắn còn chưa mở cửa xe thì đã thấy Hoàng Anh e dè nhìn ra ngoài đám khách đông đúc bên trong quán. Cô chần chừ, có vẻ không muốn tháo dây an toàn.

Trong lòng hắn hiểu, có lẽ thời gian này cô không muốn và cũng không nên xuất hiện ở chỗ đông người.

Hắn vội nhấn ga rồi dừng trong một khu phố yên tĩnh.

“Sao lại tới đây?” Hoàng Anh nhìn hắn, không vội xuống xe.

“Chỗ này vắng người.”

“Nhưng… đây là nhà anh mà.”

“Em ngại gì chứ. Cũng đâu phải tới đây lần đầu!” Mộc Bách tỉnh bơ đáp. “Em yên tâm, anh không thèm làm gì em đâu.”

Hoàng Anh tin hắn. Mộc Bách là người thế nào, cô hiểu rất rõ. Thật ra, cô cũng không sợ rằng hắn sẽ làm gì cô, mà cô còn chần chừ bởi sợ có người còn trong nhà thôi.

“Yên tâm, mẹ anh đi Phú Quốc rồi, không qua đây bất ngờ được đâu.”

Một câu nói của Mộc Bách thành công khiến những ký ức không hay của ngày trước ùa về. Chuyện đã qua được một năm rồi mà cô vẫn chưa thể nào quên được sự ghê gớm của mẹ anh.

Căn nhà vẫn thế, không có gì thay đổi kể từ lần cuối cùng Hoàng Anh đặt chân đến đây.

“Em muốn nhờ anh chuyện gì?” Mộc Bách vừa hỏi vừa đem cho cô một cốc nước ấm.

“Anh còn chơi với anh Tiến không?”

Nghe tới cái tên này, Mộc Bách khẽ nhíu mày. Đây là một trong những người trong đám bạn của hắn. Ngày trước, khi còn hẹn hò với Mộc Bách, hắn thấy Hoàng Anh thường không thoải mái lắm khi gặp mấy người bạn giàu có này của mình, không hiểu sao bỗng dưng hôm nay lại nhắc tới.

“Bọn anh thi thoảng vẫn đi đánh tennis và uống rượu cùng nhau.”

“Cái Serene resort có phải của nhà anh ấy không?”

“Đúng vậy.” Mộc Bách gật đầu xác nhận. “Sao em lại hỏi thế?”

“Em muốn nhờ anh xin anh ấy được xem lại camera của đêm 26 tháng 12 vừa rồi.”

Đó là ngày diễn ra tiệc liên hoan cuối năm của công ty, cũng là ngày khiến cuộc đời cô trở nên bế tắc như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.