Hoàng Anh quay lại bếp.
 
Cả người cô nhẹ bẫng như trong một giấc chiêm bao, hai tay phải bịt chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng nấc phát ra ngoài.
 
Cô ngồi trên ghế một lúc để nước mắt khô hẳn và ổn định lại hơi thở rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hải Đăng.
 
“Hình như đang bị mất nước.”
 
Một phút sau, bà Loan đã có mặt ở dưới bếp.
 
“Cái phao tự động mới hỏng, không tự động ngắt nên mẹ phải rút máy bơm ra. Để mẹ cắm lại.” Vừa nói bà vừa đi lại góc phòng.
 
Tiếng máy bơm bắt đầu chạy ù ù. Sau vài phút nước cũng bắt đầu chảy dưới vòi.
 
Hoàng Anh rửa bát xong thì lên nhà trên ăn hoa quả tráng miệng với bà Loan và Hải Đăng. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng không tránh khỏi từng cơn rét lạnh.
 
Lấy cớ không khỏe trong người nên Hoàng Anh xin phép được về sớm.
 
Lúc ngồi trên xe, não cô cứ tự động phát đi phát lại những lời Hải Đăng đã nói.
 
“Chờ tới lúc tống cô ta vào tù, con sẽ mang đứa bé về cho mẹ… Người như cô ta không xứng...”
 
Đi được nửa đường, bỗng Hải Đăng có điện thoại.
 
Mới chỉ ở cùng nhau một thời gian ngắn, thế nhưng cô biết hắn là người nguyên tắc, không bao giờ nhận điện thoại lúc lái xe. Thế mà lần này lại là ngoại lệ.
 
Cuộc điện thoại rất nhanh. Không biết người ở đầu bên kia đã nói gì, nhưng Hải Đăng bỗng quay đầu xe rồi tăng tốc, nhanh và đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-la-nguoi-thu-ba/3483094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.