Cuối cùng thì cái giờ phút quan trọng cũng đến-giờ nghỉ trưa. Vì chưa làm quen được với ai (ngoài hắn)nên Băng Di đành phải một mình xuống căng tin ăn trưa.
-Hay là cậu ăn trưa với tôi đi. Hắn lên tiếng khi thấy trong lớp chỉ còn hai người
-Cậu mơ à? Phải ngồi chung bàn với cậu là đủ lắm rồi, ko có chuyện ăn trưa cùng đâu nhé.
-Thì thôi vậy!Nhưng nếu là cô gái khác chắc chắn là sẽ đồng ý luôn đấy. Cậu ko thấy tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội hiếm có này sao?
-Tôi biết trong lòng nhiều người cậu luôn là số 1. Còn riêng tôi là ngoại lệ, tôi ko phải fan của cậu. Băng Di trả lời, nhấn mạnh 5 chữ cuối.
-Tùy cậu, k thích thì tôi đi ăn với người khác. Hắn đúc tay vào túi quần, bỏ xuống căng tin.
Cô ở lại tìm cái bút đánh rơi rồi mới xuống. Vừa mới bước vào căng tin,trước mắt cô là cảnh tượng ko mấy hay ho. Một nữ sinh ăn mặc sang chảnh, phấn son lòe loẹt đang đánh mắng một học sinh nữ yếu ớt, theo sau cô ta là ba đứa con gái khác cũng nổi bật ko kém. Nhìn cô gái đó bị đánh tới mức môi bật máu, khuôn mặt lằn đỏ rất đáng thương, nhưng trong căng tin ko một ai can ngăn cả. Cơn giận dữ của Băng Di kéo tới, cô hét lên:
-Mau dừng lại ngay. Đánh thế là quá đủ rồi. Cô chạy lại đỡ cô bạn kia lên, hỏi xem có làm sao ko.
-Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao?Cô ta đay nghiến.
Cả căng tin chứng kiến cảnh này, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-fan-cua-cau/41562/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.