Trở về nhà là lúc gần , Băng Di trưa mà đã đi ngay lên phòng. Cô nằm dài trên chiếc giường ái, yêu dấu. Có lẽ do cơ thể đã quá mệt mỏi, giấc ngủ nhanh chóng đến với cô.
Nhưng chợt cô giật mình đôi mắt mở to nhìn xung quanh, mồ hôi túa ra. Cô vùng dậy rồi lại nằm vật xuống giường, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.
Là cơn ác mộng đó. Lại là nó. Nó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cái đêm đáng ghét đã cướp đi người bạn của cô. Tiếng súng, tiếng người kêu lên đau đớn rồi tiếng kim loại va vào nhau, thật ghê rợn. Cô còn nhớ như in khuôn mặt của kẻ đã giương súng bắn vào cô, nhưng người trúng đạn lại là Triều Anh. Cô còn nhớ cảnh Triều Anh gục dần trên tay cô. Cô còn nhớ rõ lời nói cuối cùng của Triều Anh. Cô còn nhớ vị mặt chát của những giọt nước mắt vì mất đi người mình yêu quý. Cô còn nhớ lời hứa đầy thù hận trước Triều Anh. Cô nhớ tất cả những gì đã xảy ra đêm hôm đó. Nó như đoạn phim đầy máu và nước mắt thu vào trong trí nhớ của cô. Phải rồi, cô phải nhất định phải nhớ nó chứ. Nhớ để mà nuôi dưỡng những thứ cảm xúc gọi là hận thù đang âm ỉ cháy trong lòng cô, để có thể giết hết tất cả những kẻ có mặt trong đêm đó, để trả thù cho Triều Anh.
Băng Di dù mệt nhưng vẫn cố gượng dậy, đi vào phòng tắm. Cô cứ để nguyên quần áo, xối nước từ vòi sen vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-fan-cua-cau/1867283/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.