Băng Di thực sự rất ngạc nhiên, cô không biết mình đang ở đâu nữa. Một màn đêm dày đặc bao trùm khắp nơi, nỗi sợ hãi dần xâm chiếm lấy cô. Dù là bằng cách nào thì cô cũng muốn thoát khỏi đây. Cô đi mãi đi mãi. đi mà như chạy giữa cái không gian đáng sợ vô bờ. Bóng tối tưởng chừng muốn bắt lấy cô. Đôi chân cô đã mỏi nhừ mà vẫn chưa xác định được đâu mới là điểm đến của mình.
Bỗng, một cách cửa kì lạ xuất hiện. Đó chính là cánh cửa nối giữa hiệi tại và quá khứ của cô. Không một chút do dự, cô đẩy cửa bước qua. Một khung cảnh khác mở ra trước mắt cô. Nắng vàng như ôm trọn cả công viên vào lòng. Tiếng đùa nghịch của lũ trẻ ở công viên tạo ra một thứ âm thanh rất khác biệt. Giữa khung cảnh ồn ào đó, một cô bé vẫn cứ im lặng, ngồi yên trên chiếc xích đu. Cô bé thỉnh thoảng lại ngó nghiêng, ánh mắt như đang mong chờ ai đó.Băng Di thấy tò mò nên quyết định hỏi cô bé:
- Em đang đợi ai à?
- Vâng!
Cô bé ngoan ngoãn trả lời. Đôi mắt ngây thơ của cô bé ngước lên nhìn cô, chớp chớp rất đáng yêu.
- Có thể cho chị biết đó là ai được không?
- Là một người bạn của em thôi ạ.
- Bạn em tên gì vậy?
Cô buột miệng hỏi một câu có vẻ không ăn khớp cho lắm
- Tiểu Khải ạ.
Tiểu Khải? Cô tự ra câu đố cho bản thân và cũng tự giải. Tiểu Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-fan-cua-cau/1867268/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.